Mê cung đạo thập phần hỗn loạn, toán người lúc này đã gần như phát điên. Bọn chúng không ngừng tàn phá, ra sức khai thông động khẩu hòng tìm ra kẻ lớn mật dám đem bọn chúng ra trêu đùa. Nhưng thật không may, những lỗ lớn vừa được khai thông chỉ ít khắc sau đó lại bị điền đầy, ngay cả dấu chân cũng biến mất không còn.
-Làm…làm sao đây? Chúng ta đã truy đuổi hơn mười ngày rồi, một chút dấu vết cũng không tìm được. Lỡ như thương thế trên người hắn…hồi phục thì…
Một kẻ tương đối nhát gan không khỏi sợ hãi. Nhưng lời hắn nói không phải là không có lí. Thủ đoạn của Trần Duyên không kẻ nào ở đây lại không biết, bọn chúng cả gan đuổi theo tới tận đây cũng bời vì đã xác nhận Trần Duyên thụ phải thương thế vô cùng trầm trọng, muốn nhân lúc hiểm yếu mà kiếm về một bút lớn.
-Tất cả các ngươi câm miệng cho ta.
Đã tới bước đường này tên tu sĩ họ Túy không còn khách sáo nữa hắn hướng về phía những kẻ mang ý nghĩ thoái lui hét lớn vào mặt bọn chúng. Trên dọc đường đi hắn không ít lần làm ra hành động mạnh mẽ chứng tỏ thực lực không tầm thường nên lời nói ra có sức nặng rõ rệt.
Tình hình dần diệu bớt, tên tu sĩ họ Túy lịch luyện sâu dày nên hắn đối với tình hình này không hề có chút hoang mang, ngược lại kẻ thù đến giờ vẫn còn chưa xuống tay chín phần vết thương kia không thể dễ dàng hồi phục.
Hắn sắc mặt âm trầm, rảo bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-trung-khong-thien-ha-khong-trung-khong-van-menh/2413393/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.