Mặc cho những kẻ hiếu kì ngoài kia ngây ngốc, Trần Duyên tóc dài tuôn xõa. Bằng mắt thường có thể nhìn thấy, từ sâu bên trong kẻ tóc hào quang óng ánh dần nhuộm cả mái đầu đen nhánh trở thành bạc trắng hiêu quạnh. Nam nhân lười biếng mở ra song mục, kì dị con ngươi liên tục chớp động, chỉ cần một cái thoáng lướt qua dường như tất cả bí mật đều đã bị phơi bày ra ánh sáng.
Không còn thời gian để lí tới bọn chúng, Trần Duyên tâm sức đều dồn về phía cụ thân thể không còn toàn vẹn của Tiểu Huyết. Bằng đôi mắt của mình, Trần Duyên nhận ra từng tia sinh khí đang dần bị rút cạn khiến hắn không thể nào chần chừ được nữa.
-Loa Trùng Ốc…giải phóng!!!
Từ bên trong Trần Duyên pháp bảo, hằng hà Phệ Huyết Trùng trước nay được hắn bí mật bồi dưỡng đều đồng loạt hiện thân, quân số càng không cần phải đo đếm.
-Tiểu tử ngươi thật ra là có ý gì, cho dù có gọi ra hàng ngàn hay hàng vạn lần đàn linh trùng này cũng không thể khiến Tiểu Huyết hóa nguy thành an được.
Chu lão còn tưởng rằng vì quá đau buồn trước cái chết của Tiểu Huyết mà Trần Duyên có ý định làm bừa, lão không đành lòng đứng nhìn mà ra sức chấn an.
-“Hóa nguy thành an”??? Không!!! Khoảng khắc này dù là tiên đan diệu dược cũng đừng mong có thể trở mình.
-Nếu như ngươi đã biết như vậy thì tại sao lại còn…
Trần Duyên tuy thập phần thương xót, Tiểu Huyết đã theo hắn chinh chiến gần trăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-trung-khong-thien-ha-khong-trung-khong-van-menh/2413387/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.