Hành lang dài như vô tận, không ít người qua kẻ lại ai ai cũng khoác lên mình những bộ y phục hào nhoáng. Bọn họ cười đùa rôm rã khiến cho người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng nơi đây sẽ có dạ tiệc, còn bọn họ là quan khách.
- Kìa ngươi mau nhìn qua kia đi.
- Cái gì mà nhìn, không lẽ lại xuất hiện một kẻ được gia tộc chống lưng muốn nổi tiếng khắp thiên hạ a.
Hắn buồn bực nốc cạn chung rượu trên tay, lười biếc nhìn qua.
- Cái…
- Ha ha ha ta nói không sai đi, lần này đấu giá đại hội quả nhiên xuất hiện cực phẩm. Ngươi mau nhìn hai vị cô nương kia a, vóc dáng ta dám lấy tính mạng quả quyết rằng cực kì mê người. Còn nhan sắc thì chim sa cá lặng, không biết tên khốn kiếp kia có tài đức gì lại được hai vị mĩ nữ kia đi cùng. Ta trộm nghĩ hắn cũng chỉ là cái đuôi bám theo mà thôi.
Một tên Trúc Cơ tu sĩ bề ngoài có thể được cho là có đôi chút nổi bật, y phục mà vàng kim còn không ngại thêu lên hàng dây kim tuyến như chỉ sợ kẻ khác không chú ý tới mình. Đôi mắt xảo trá hèn mọn dán chặt lên phong đồn của hai vị nữ nhân kia, có lẽ tại đại điện này không kẻ nào dám tùy ý như hắn a.
Nhị vị mĩ nữ mà hắn đặt chủ ý không ai khác ngoài Kim Vận cùng Lam Linh, còn tên nam nhân được cho là bám đuôi kia không may cho hắn lại là Trần Duyên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-trung-khong-thien-ha-khong-trung-khong-van-menh/2413366/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.