Trong căn phòng lớn, hai khối thân thể mồ hôi nhễ nhại điên cuồng quấn lấy nhau không rời. Từng tiếng thở dốc của nữ nhân hòa cùng một nhịp với thanh âm hạ thể bị xâm nhập tạo thành một giai điệu dâm dục khiến cho Lam Linh nội tâm loạn động không thôi.
-Kia rồi, lễ vật mà tướng công muốn tặng cho nàng cuối cùng cũng xuất hiện a.
Trần Duyên hứng khởi bế nàng lên, tự mình ngồi xuống ghế lớn. Hắn vẫn quyết không buông tha cho dâm phụ này, cự côn chưa từng rời khỏi dâm huyệt. Trần đại sắc lang cố tình mở rộng song cước thon dài của nàng để lộ nơi mà hắn và nàng vẫn còn đang gắn kết với nhau ra ngoài ánh sáng.
-Nàng xem kia, thanh ngọc châm mà nếu được cài trên tóc nàng sẽ thật sự tuyệt diễm biết bao.
Mĩ phụ thần sắc không thể giữ được bình tĩnh, nàng bị Trần Duyên làm cho bản thân càng trở nên hưng phấn.
-Ha ha ha pháp khí Kim Phượng Châm thật sự đã đẩy lên tận 2 vạn linh thạch rồi. Nếu nàng không nhanh chóng gọi giá, tướng công e rằng bảo vật sẽ lọt tới tay của kẻ khác nha.
Trần Duyên xấu xa đe dọa. Đồng thời hắn ra hiệu cho Lam Linh, nàng hiểu ý nhưng sắc mặt có chút không tốt. Mĩ nhân ánh mắt sắc bén khẽ lườm hắn, nhưng nàng rối cũng nhận mệnh. Cởi bỏ trường bào, Lam Linh chỉ giữ lại nội khố chầm chậm tiến lại giữa hai chân hắn. Mĩ phụ phủ phục quỳ xuống có chút ngại ngùng đối diện với cảnh tượng hoang diễm trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-trung-khong-thien-ha-khong-trung-khong-van-menh/2413363/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.