Chương trước
Chương sau
Trở về động phủ, Trần Duyên điên cuồng vùi đầu vào tu luyện (khà khà). Mặc dù Trịnh tổng quản đã ra lời hứa hẹn nhưng đó cũng chỉ là lời nói từ một phía. Điều mà hắn tin tưởng nhất không thứ gì khác ngoài chính bản thân thực lực. Ít nhất trong 10 năm tới thực lực của hắn phải có biến đổi cực lớn, nếu không…một chút cơ hội chuyển mình là điều không hoàn toàn tồn tại.

-Chu lão lại bặt vô âm tính, chỉ dựa vào thần thông Thần Khống Vạn Trùng vẫn chưa đủ. Phải còn cách gì đó…nhưng cách gì…?

Trần Duyên tình cảnh nước sôi lửa bỏng gần như đã không còn đường thoát. Không như Khôi Lỗi Tông âm thầm ra tay, Dược Sơn Phái chỉ đích danh muốn bắt được Trần Duyên hắn thậm chí còn treo ra một cái giá trên trời. Chính Phái không phải là nơi Ma Kiếm Tông có thể tùy ý vươn vòi bạch tuột xâm lấn, để giải nguy cho hắn tỗn thất sẽ không thể lường trước được. Ma Kiếm Tông sẽ không ngu ngốc làm ra quyết định này.

Trần Duyên như muốn điên lên, hắn trong lúc nóng giận nhất quyền không tự chủ đánh mạnh xuống đất tạo ra một tiếng nổ kinh hoàng khiến cho không chỉ các vị thê tử hoảng sợ mà ngay cả Vẫn Ngọc Tháp cũng phải chấn động.

-Tiếng động này…phát ra từ Tử Phủ, hẵn là một vị Kim Đan kì tu sĩ nào đó gây nên a.

Vô số ánh mắt khiếp đãm nhìn tới nhưng bọn chúng cũng không muốn nán lại quá lâu, trở thành cọc gỗ luyện quyền cho một lão quái vật? Đầu kẻ đó hẵn bị vô nước rồi.

-Tướng công, chàng đừng làm thiếp hoảng sợ a. Chàng nhìn đi, chỉ là một chồi non nhỏ bé mà vẫn có thể trong nghịch cảnh giữ được sinh cơ huống chi chúng ta vẫn chưa cùng đường mạc lộ.

Linh Diệu thục phụ lo lắng hắn vì chuyện bị truy sát mà tâm tính không tốt, mĩ phụ bước tới dâng lên trà thơm. Nàng vô tình phát hiện một chồi cây vẫn xanh tốt sau một quyền kinh thiên vừa rồi liền nhặt lên cho hắn xem.

-Chồi xanh…sinh cơ…Hóa Mộc Quyết!!!

Tâm trí của hắn bất chợt bừng sáng, Hóa Mộc Quyết khẩu quyết vốn được Trần Duyên khắc sâu trong trí nhớ lại một lần nữa phóng ra trước mắt tạo thành vô số cổ tự từ trước tới nay hắn chưa từng nhìn thấy.

-Tướng công…chàng…

-Linh Diệu, muội tuyệt đối đừng chạm vào tướng công.

Kim Liên nhanh như cắt ngăn cản Linh Diệu đang muốn lay tỉnh hắn.

-Kim Liên tỉ tỉ, chàng đột nhiên…thật ra chàng đung phải chuyện bất trắc gì sao?

-Đây cũng là lần đầu ta chứng kiến, nhưng mà biểu hiện này không chừng lại là tin vui a.

Chúng thê tử đều ngầm hiểu ý vội lui ra phía sau không dám làm phiền hắn tĩnh tâm. Tuy có chút đột ngột nhưng các nàng đều cảm nhận được một dòng thác sinh khí mạnh mẽ từ người hắn đang dần bao phủ lấy khắp cả động phủ. Biết được công pháp chủ tu của Trần Duyên, Hóa Mộc Quyết lấy sinh khí làm chủ đạo, các nàng cũng dự đoán được hắn có thể đã xuất hiện cảm ngộ mới.

Các nàng tiên đoán không sai, Hóa Mộc Quyết pháp quyết không ngừng diễn luyện ra tầng tầng ý nghĩa sâu xa mà Trần Duyên chưa từng chạm tới. Từ khi đột phá đệ nhị tầng nguyên khí tinh thuần 6 thành, Trần Duyên tâm trí đã có chút phân tâm. Hóa Mộc Quyết cho tới nay vẫn chưa cho thấy công dụng rõ rệt khi tham chiến, một phần nằm ở đặc thù của kẻ dựa vào thần thức khống trùng như hắn, mặc khác Mộc nguyên khí đều đặt nặng tác dụng phụ trợ.

Đa phần kẻ thù đều đã tử nạn trước khi có thể chạm tới hắn, dù có thụ phải thương thế thì so với Mộc nguyên khí hồi phục chậm chạp, đan dược lại diệu dụng hơn nhiều lần.

-Hóa Mộc Quyết có cửu tầng, mỗi tam tầng lại xuất hiện một quan môn mà không thể lấy thiên phú hay ngàn năm tu luyện liền có thể bổ khuyết. Chìa khóa duy nhất để giải khai tầng thức cuối cùng phá tan quan ải, tránh khỏi kết cục “nhân thể hóa mộc” chính là cảm ngộ.

Tầng tầng lớp lớp tin tức mà trước nay hắn chưa thể với tới dần hiển lộ trước mắt. Cảm thụ sinh mạng, suối nguồn của sự sống chính là dòng chảy sinh mạng của vạn vạn sinh linh tồn tại trên thế gian. Chỉ có kẻ từng kinh qua làn ranh sinh tử mới xuất hiện một tia hi vọng có thể nhìn thấy.

-Thì ra là vậy, quả nhiên sau khi dính phải độc chiêu của kẻ dụng hỏa cầu kia. Ta tưởng chừng bản thân đã chạm tới hoàn tuyền…đó chính là cảm nhận của kẻ sắp chết sao?

Cái cảm giác lơ lững giữa bầu trời và mặt đất, khác với phi hành là hắn không còn bị “tù giam” nhục thể cản trở. Hắn chính là thiên, là địa…chính là bất kì thứ gì hắn có thể chạm vào.

Trần Duyên một thân nhẵn nhụi, nơi hắn đả tọa đã trở một thân cây cổ thụ to lớn, bóng lá xum xuê. Hóa Mộc Quyết công pháp chủ tu của hắn đang không ngừng phát tán sinh khí làm cho vô số sinh linh, thảo quả đâm trồi nảy lộc.

-Hóa Mộc Quyết đệ tam tầng…Vô Hạn Sinh Cơ.

Lục quang chói mắt còn hơn cả thái dương bao bọc lấy toàn bộ nhục thể, Trần Duyên song thủ chậm chạp nâng lên. Kì lạ thay những chồi non chỉ vừa mời nảy mầm một khắc trước với tốc độ mà mắt người thấy được dần dần cao lớn. Chẳng mấy chốc động phủ khô cằn đã bị phủ một màu xanh của rừng cây, không ít gốc cổ thụ dường như đã ngàn năm tuổi đang vươn mình ngạo nghễ.

-Chân ý cuối cùng ẩn giấu trong Hóa Mộc Quyết đệ tam tầng Vô Hạn Sinh Cơ là đây sao?

Trần Duyên có thể cảm nhận được một nguồn sinh cơ dường như vô tận đang chảy dọc khắp cơ thể. Với nguồn sinh khí dồi dào này e rằng kẻ thù nếu không ra tay tận diệt thành tro bụi thì hắn cũng có thể “đoạn chi trọng sinh” trở về thời diểm toàn thịnh không có lấy một chút thương tích nào.

-Hóa ra cái giá phải trả khi áp chế tu vi lại không tệ chút nào.

Nhìn lại tu vi Trúc Cơ kì tầng 3 của mình, với khả năng hấp thụ linh khí của thần thông Thiên Hạ Hồng Lô, Trần Duyên sớm phải đột phá Trúc Cơ tầng 4 mới phải đạo. Nhưng nhìn vào luồn sinh khí vô tận vẫn đang không ngừng chạy dọc khắp cơ thể, Trần Duyên thầm kinh hỉ bởi vì hắn biết được lựa chọn đó là đúng đắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.