Song Vĩ Yêu Miêu hai chân trước che kín tai mèo, bộ dạng thập phần nhân tính.
-Này Trần Duyên, ngươi không phải vì thoát chết mà đầu óc muốn điên rồi chứ. Ngươi không nghe ta nói hả?
-Khí tức này…
Đang mãi mê suy nghĩ, Trần Duyên thần thức bất chợt nhận ra phụ cận có người. Hắn từ mấy ngày trước đã thoát khỏi lãnh địa của Chính Phái nên đương nhiên không thể là của bọn người truy sát. Khóe miệng từ từ nhếch lên, điệu cười quen thuộc lại xuất hiện.
-Thủy Miêu, ngươi cứ trở về Ma Kiếm Tông trước. Ta sẽ có chút việc trên người sẽ trở về sau.
Không đợi Song Vĩ Yêu Miêu kịp định thần, Trần Duyên liền tâm hơi không còn. Đại miêu mặt mèo ngây ra vẫn chưa thể hiểu, diễn biến này không phải quá nhanh đi.
Thanh bào nữ nhân trên tay cầm theo bội kiếm, trên đầu nàng đội trướng bồng thận trọng che khuất dung nhan. Chân ngọc tha thướt từng bước uyển chuyển nhẹ nhàng dù mới trải qua cơn mưa nặng hạt, đường đất loang lỗ khó đi nhưng trên người lại không hề dính lấy một chút bùn đất bẩn thiểu.
-Kẻ kia ngươi là ai, còn không nhanh bước ra. Ban ngày ban mặt mà lại giở trò lén lút không phải là đạo của kẻ quân tử.
Mĩ nhân tinh tường ánh mắt nhận thấy bóng người nấp sau đại thụ, nàng chất giọng trong trẻo nghiêm trang vài phần hướng kẻ theo sau kia lớn tiếng dọa nạt.
-Ông trời đúng là đảo lộn rồi, không ngờ lại có ngày thê tử chửi bới tướng công là kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-trung-khong-thien-ha-khong-trung-khong-van-menh/2413330/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.