Đêm hôm đó, tại trong mật thất. Trần Duyên tâm trạng nặng nề không có tâm trí tu luyện, hắn ngã mình trên giường lớn hai mắt khép hờ. Trong lúc đầu óc vẫn còn mông lung suy nghĩ kế sách làm yên lòng mĩ nữ thì một cơn gió lạnh thổi thoáng qua.
Trong chớp mắt một đoàn mềm mại khó tả xiết đã dán chặt vào người hắn, không chút động tĩnh kẻ kia cánh tay nhu nhuyễn luồn qua cổ áo miết nhẹ lòng ngực săn chắc của hắn.
-Xấu nam nhân, một lần tiễn biệt là mấy năm thời gian. Ngươi đúng là không tim không phổi mà, phí công người ta lúc nào cũng lo lắng.
Giọng nói ngân vang khiến Trần Duyên bao nhiêu phiền não liền bị ném sau đầu, hắn song thủ siết chặt lấy đồn bộ cao ngất của nàng. Bàn tay xấu xa diên cuồng xoa nắn song đồn tròn lẵng khiến nữ nhân khó lòng kiềm được nất lên từng tiếng.
-Ảnh nhi, tướng công tâm trí không bao giờ bỏ quên nàng a.
-Hức…a…thiếp không tin, nếu chàng vẫn luôn nghĩ tới ta cớ sao lại không đi tìm thiếp.
Cố gắng kiềm nén thanh âm thất thường, Lệ Ảnh không muốn nàng quá dễ dãi tha tội cho hắn. Trần Duyên có người để tâm tình nên không có gì giữ lại, kể với nàng tâm tư lo âu.
-Mẫu thân thật sự nói như vậy sao?
Lệ Ảnh mắt phượng ẩm ướt. Mẫu thân lúc hạ sinh nàng đã không có tướng công bên người, mấy trăm năm lẽ bóng Trần Duyên chính là nam tuyển tối thích hợp. Không những hắn bản lĩnh (trên hay dưới giường…)
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-trung-khong-thien-ha-khong-trung-khong-van-menh/2413320/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.