Lao Lĩnh muốn nhân lúc bất ngờ muốn một tiễn diệt sát khiến kẻ kia không kịp trở tay. Nhưng thiếu niên đã quá ngây thơ, trước mặt hắn lúc này không còn là tiểu huynh đệ Phương Trần cùng dân làng vô tư cười đùa.
Trần Duyên đã không còn vận Súc Cốt Công, trả lại diện mạo vốn có ban đầu khiến Lao Lĩnh không thể nào nhất khắc nhận ra. Nhất tiễn bị hắn dễ dàng một tay hóa giải, tên bang chúng kinh nghiệm giang hồ sâu dày biết được đã gặp phải cao thủ vội vàng đè xuống Lao Lĩnh trường cung sắc mặt biến đổi hòa giải dễ gần, bước lên chắp tay.
-Thì ra là giang hồ đồng đạo, ta là thập trưởng của Liệp Ưng Bang còn hắn chỉ là tiểu hài tử vừa mới bước ra giang hồ không lâu xin huynh đệ chớ chấp nhất trong lòng.
Mấy chục năm lăn lộn trên gian hồ hắn đã gặp không ít hạng người, kẻ không hề quen biết như thiếu niên kia chín phần là vì tiền tài mà tới. Thường ngày đối với hạng người này hắn liền không chút chần chừ rút đao trảm sát, nhưng lúc này trên người lại mang trọng trách hệ trọng không thể cùng kẻ khác liều sống liều chết.
-Tiểu huynh đệ có phải là hết lộ phí đi đường, Liệp Ưng Bang chúng ta vốn cùng giang hồ bằng hữu vô cùng rộng rãi. Trên người ta cũng có một ít lộ phí hay là…Ặc…Ặc
Trung niên đối với bản thân kinh nghiệm thập phần tin tưởng, nhưng khi nhục thể bỗng nhiên không thể động đậy. Tứ chi như bị kẻ khác tóm chặt khiến hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-trung-khong-thien-ha-khong-trung-khong-van-menh/2413270/chuong-278.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.