Yêu thú làm loạn khiến nhân loại rơi vào cảnh lầm than, trên đường đi Trần Duyên đã gặp một tòa thành trì lâm vào nguy cơ. Tu sĩ thủ thành đều lần lượt tán mạng dưới nanh vuốt của yêu thú.
-Lão thiên ơi, rõ ràng tin tức từ các thế lực cao cao phía xa kia quả quyết đây chỉ là tiểu hình thú triều mà?
Hắn vừa đột phá Trúc Cơ không lâu, thân là tán tu có thể trước trăm tu đột phá quả thật không dễ. Thoát li xác phàm, thọ nguyên tăng trưởng. Nhưng hắn chưa thể hưởng thụ bao lâu hàng ngàn yêu thú đói khát kéo sập mộng tưởng huy hoàng của hắn.
-Tới rồi, yêu thú đàn kéo tới rồi! Các vị đạo hữu, ai còn trốn tránh trong thành thì hãy xông ra quyết chiến với yêu thú. Nếu tòa thành này thất thủ, chúng ta kết cục làm mồi cho bọn súc sinh này không kẻ nào có thể thoát.
-Đúng! Chỉ có liều mạng nếu không ngay cả một tia cơ hội cũng không thể bắt lấy.
Vô số phi kiếm, pháp bảo, công pháp hào quang chói mắt từ trên tường thành giáng xuống đầu yêu thú. Cổng thành khai mở, mấy trăm tu sĩ liều chết xông lên. Tiếng hét xung trân vang lên từng hồi, xen giữa là âm thanh thảm thiết cùng tiếng kêu rợn người của yêu thú cùng tu sĩ hòa làm một. Đây chính là âm khúc của giao tranh, thứ hòa điệu cùng kim khí, huyết nhục làm nên một hồi thú triều đúng nghĩa.
-Giữ chặt binh khí của các ngươi trong tay, nghiến chặt răng, máu huyết đổ ra không là gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-trung-khong-thien-ha-khong-trung-khong-van-menh/2413246/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.