Chương trước
Chương sau
Tô Mặc Trừng âm thầm nghĩ tới vô số lần, "Trừng Trừng" hai chữ này khi cô nói ra đến cùng sẽ có dáng vẻ như thế nào, nhưng anh không hề nghĩ tới lại là dáng vẻ như thế này.
Thương tâm khó chịu, bất lực thậm chí tuyệt vọng.
Giọng nói của cô mang theo tiếng khóc nước nở, run rẩy nói ra những lời này đâm vào trái tim anh khiến nó đau đớn.
Vẻ mặt anh vô cùng tái nhợt, một chút huyết sắc cũng không có, Tô Mặc Trừng đưa một tay lên giúp cô lau nước mắt, sau đó ôm lấy Quả Nhãn trong lòng cô chạy đến gia viên thú cưng gần đó.
Trình Thiên Nhiễm luôn đi bên cạnh anh, bàn tay cô không rời khỏi miệng viết thương của Quả Nhãn, dòng máu đỏ tươi không ngừng chảy ra khỏi khe hở, Quả Nhãn trong lòng Tô Mặc Trừng luôn rên lên, Trình Thiên Nhiễm nghe thấy thì lòng đau như cắt, cô khóc nức nở dỗ dành nó: "Quả Nhãn con nhịn một chút, chúng ta đi gặp bác sĩ rồi..."
"Con đừng nhắm mắt mà, mẹ rất sợ..."
"Con không phải thích ba nhất sao, bây giờ ba đang ôm con, con nhìn xem, nhìn ba đi, đừng nhắm mắt mà, cầu xin con đó..."
........
Toàn thân Tô Mặc Trừng đều là mùi máu tươi, sắc mặt anh ngày càng trắng bệch, dạ dày ngày càng đau đớn, bên tai tràn ngập tiếng khóc đứt quãng và tiếng nói chuyện của cô, chú chó trong lòng thì rên rĩ đau đớn, mà đầu anh đã sớm không còn ý nghĩ gì nữa, tất cả đều là màu đỏ, dòng máu đỏ, màu máu đỏ tươi.
Đó là điều anh cuối cùng anh nhớ.
Sâu trong trí nhớ của anh cũng có một việc đáng sợ như vậy.
Dạ dày ngày càng mạnh mẽ quấy nhiễu, anh cố nén sự khó chịu, cuối cùng cũng ôm Quả Nhãn đến được gia viên thú cưng.
Âm thanh khàn khàn nỉ non của Trình Thiên Nhiễm kêu gào tên Thẩm Thiếu Khanh, khi thấy Thẩm Thiếu Khanh bước ra khỏi phòng cô liền nhanh chóng chụp lấy anh ta, nướt mắt trong suốt đã sớm ướt đầy gương mặt của cô, "Thẩm Thiếu Khanh, mau cứu Quả Nhãn, nhanh lên, cứu nó."rong bụng phiên giảo càng kịch liệt, hắn cố nén không khoẻ, cuối cùng ôm long nhãn đến yêu sủng gia viên.
Thẩm Thiếu Khanh vốn đang thật buồn bực cô vừa mới rời đi sau lại trở lại rồi, nhưng sau khi nhìn Quả Nhãn đang chảy đầu máu nằm trong lòng của người nam nhân kia, anh nhanh chóng bước qua.
"Nhanh cứu lấy nó!" Trình Thiên Nhiễm gấp đến độ khóc càng lớn, chỉ biết lặp lại những lời này.
Thẩm Thiếu Khanh gọi trợ lý đẩy xe lại, kêu Tô Mặc Trừng đặt chú chó lên, sau đó liền bước vào phòng phẫu thuật. đẩy đẩy xe đi lại, nhường Tô Mặc Trừng đem đại cẩu cẩu phóng tới mặt trên, sau đó liền tiến phòng giải phẫu.
Trình Thiên Nhiễm nắm chặt lấy chiếc áo blouse trắng của, "Thẩm Thiếu Khanh cầu xin anh, nhất định đừng để nó có việc gì, cầu xin anh..."
Thẩm Thiếu Khanh lần đầu tiên thấy cô yếu ớt như vậy, anh khẽ trấn an, đặt nhẹ lên bờ vai cô, "Đừng sợ, không sao đâu."
Trình Thiên Nhiễm mặc kệ trên tay còn dính đầy máu, lấy điện thoại ra điện cho mẹ cô, "Mẹ, Quả Nhãn xảy ra chuyện rồi... Làm sao đây... Con rất sợ.. "
Được đại bảo bối bình tĩnh trấn an cô qua điện thoại, Trình Thiên Nhiễm mới từ từ khôi phục lý trí.
Cô cúp máy sau đó xoay người thì thấy Tô Mặc Trừng đang đứng yên tại chỗ, ánh mắt trống rỗng nhìn vào phía trước, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.
"Tô Mặc Trừng, " cô đi vài bước tới trước mặt anh, giọng nói vừa mới khóc nên vẫn còn mang theo âm mũi, "Cám ơn anh."
Lời nói của cô khiến anh chợt tỉnh táo, Tô Mặc Trừng cảm thấy mùi máu tươi trên người mình ngày càng nồng, sắc mặt anh cũng ngày càng khó coi, anh muốn nôn ra hết mọi thứ trong bụng anh.
Anh không nói chuyện, chỉ lắc đầu coi như trả lời, sau đó kéo cô đi về phía toilet cách đó không xa, bồn rửa tay là nam nữ dùng chung, anh lấy nước âm, sau đó đặt tay cô vào, để dòng nước cuốn đi vết máu trên tay của cô.
Trình Thiên Nhiễm kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn anh bên cạnh mình, kết quả giây tiếp theo anh liền xoay người chạy vọt vào toilet nam phía bên trái, theo sau đó là tiếng nôn mửa khó chịu.
Trình Thiên Nhiễm bị anh dọa khiến hoảng sợ, ở bên ngoài gọi anh: "Tô Mặc Trừng? Tô Mặc Trừng anh làm sao vậy?"
"Anh có ổn không?"
Bên trong, tiếng nôn mửa kéo dài khoảng mấy phút mới chấm dứt, cô đứng trước cửa toilet, sốt ruột nhưng không biết làm thế nào, cuối cùng xoay người chạy ra ngoài.
Lúc Tô Mặc Trừng ra khỏi toilet, bồn rửa tay đã không còn ai, nhưng nước vẫn còn chảy, anh cởi áo khoác dính đầy máu để qua một bên, sau đó lấy nước rửa tay, rửa hết máu tươi đi, cuối cùng hứng nước vào tay, rửa lại mặt mình cho tỉnh táo.
Đến khi anh ngẩng đầu lên, Trình Thiên Nhiễm vừa vặn chạy đến, trong tay cô cầm một chai nước suối, nhìn thấy anh liền lo lắng hỏi một câu: "Anh có sao không?"
Tô Mặc Trừng khẽ gật đầu, "ừm" một cái.
Sau đó thấy cô vặn chai nước ra, đưa cho anh, "Cho anh, để súc miệng."
"Cám ơn."
Tô Mặc Trừng cầm chai nước cô đưa, uống một ngụm, sau đó liền phun vào bồn rửa tay.
"Thực xin lỗi tôi gây phiền phức cho anh rồi, tôi biết anh thích sạch sẽ... "
"Không có việc gì."
Tô Mặc Trừng liên tục súc miệng hai ba lần trước khi lấy nắp chai từ tay cô để đóng lại.
Khi ngón tay anh khẽ chạm vào lòng bàn tay của cô, ánh mắt Trình Thiên Nhiễm lóe lên, có chút mất tự nhiên, rút tay lại, sau đó liếc nhìn thấy áo khoác đang đặt trên bồn của anh, Trình Thiên Nhiễm đi đến cầm lên, "Cái này tôi giúp anh giặt."
Tô Mặc Trừng vốn muốn nói không cần, kỳ thực anh dự định không cần cái áo này nữa, nhưng khi nghe cô nói những lời này, anh có chút tư lợi gật đầu, nói một câu: "Phiền cô rồi."
Nói như vậy, anh có lý do chính đáng để gặp cô rồi.
Cũng không lâu lắm cha mẹ Trình Thiên Nhiễm liền tới bệnh viện thú cưng, Sau khi Trình Thiên Nhiễm nhìn thấy họ liền nhịn không được khóc lên, Sóc Chi thấy dáng vẻ con gái mình như vậy, đau lòng ôm cô, cô nheo miệng lo lắng nói: "Mẹ, con rất sợ..."
"Không sợ, không phải Thiếu Khanh đang cứu nó sao? Sẽ không có chuyện gì đâu."Trình Nghiệp cũng vuốt đầu Trình Thiên Nhiễm, Trình Thiên Nhiễm ủy khuất nhìn ông, gọi một tiếng: "Ba..."
Quả Nhãn là do Trình Nghiệp ba năm trước tặng cho Trình Thiên Nhiễm làm quà sinh nhật, ông biết con gái mình quan tâm Quả Nhãn như thế nào, an ủi nói: "Ngoan, Nhiễm Nhiễm đừng sợ."
Tô Mặc Trừng đứng bên cạnh, nhìn thấy bọn họ thương yêu nhau như vậy, ánh mắt chua xót.
Không trách được vì sao tính tình của cô lại nhiệt tình hoạt bát như vậy, khiến cho người ta cảm thấy ấm áp giống như ánh mặt trời.
Cảnh tượng trước mặt này thật khiến cho người ta hâm mộ.
Mà đời này của anh cũng sẽ không bao giờ có thể thân thiết với ba mẹ như vậy được.
"Vị này là..."
Tô Mặc Trừng thu lại gợn sóng trong mắt, thái độ lễ phép chào hỏi Sóc Chi và Trình Nghiệp đang vuốt cằm, giọng nói thong thả bình thản: "Chào chú, chào dì, con là Tô Mặc Trừng, là Trình Thiên Nhiễm..."
Trái tim của Trình Thiên Nhiễm theo lời nói ngắt quãng của anh mà đập rộn, Tô Mặc Trừng liếc cô một cái, ngay lúc anh vừa muốn nói "Là bạn của Trình Thiên Nhiễm", thì cô đột nhiên nói trước anh một bước: "Vị này là người con từng đề cập đến, là anh trai của cô gái mà con dạy học."
Sóc Chi đầy thâm ý nhíu mày đánh giá Tô Mặc Trừng một phen, mặc kệ ngoại hình hay là khí chí, đều khiến bà rất hài lòng, bà không biết lúc sau này Trình Thiên Nhiễm và Tô Mặc Trừng đã phát sinh những gì, nên tự nhiên cũng không biết rằng quan hệ của bọn họ kỳ thực không được như trước nữa.
Tô Mặc Trừng thấy bộ dáng có chút khó xử của Trình Thiên Nhiễm, bèn nói lời ra về, ba mẹ cô đã đến rồi, anh cũng không cần phải ở lại đây với cô.
Trình Thiên Nhiễm vốn không muốn đưa anh đi, nhưng phía sau bị Sóc Chi đẩy một cái, cả người cô liền bước về phía trước một bước, sự áp bức thầm lặng của đại bảo bối, cô vẫn không muốn để ba mẹ biết tình hình thực tế, Trình Thiên Nhiễm đành nói: "Tôi tiễn anh."
Sau khi ra khỏi gia viên thú cưng, Tô Mặc Trừng đang muốn rời đi thì Trình Thiên Nhiễm đột nhiên gọi anh lại: "Tô Mặc Trừng."
Anh quay đầu lại, đôi mắt trầm tĩnh, thấy cô không nói gì thì khẽ nhăn mày: "Sao thế?"
Cô há miệng thở dốc, bỗng nhiên nhìn anh cười, nói: "Hôm nay thật sự cám ơn anh."
Tô Mặc Trừng nhìn cô vài giây, mím mo6u rời đi.
Trình Thiên Nhiễm nhìn anh đi khỏi, sau đó cô đến băng đá dưới gốc cây đại thụ ngồi xuống, trong lòng xuất hiện cảm giác khó chịu không thể nói nên lời, cô đưa tay che mặt, gạt ba mẹ một mình ngồi ở bên ngoài rơi nước mắt.
Cô vừa mới nghĩ, nếu không cứ hỏi trực tiếp anh, nhưng cuối cùng vẫn không đủ dũng khí, cô sợ anh giống như lần trước, chỉ dùng vài câu nói đã khiến cô trở thành người sai, khiến bản thân vốn đầy thương tích cũng mình lại càng nặng thêm.
Cô không có dũng khí đó, không muốn để chút kiêu ngạo cùng tôn nghiêm cuối cùng còn sót lại của bản thân bị anh lấy ra trào phúng.
Cô ngồi khóc trên băng ghế, anh liền đứng sau lưng cách đó không xa nhìn cô, nhưng vẫn mãi không tiến lên.
Không biết đã nhìn cô bao lâu rồi, mãi đến khi phát hiện đầu của cô ngả nghiêng về một bên, Tô Mặc Trừng mới bước chân lại gần cô, cứ theo mỗi một bước, thì trái tim của anh càng đập nhanh, thấp thỏm.
Cuối cùng đi đến trước mặt cô, quả nhiên không ngoài dự liệu của anh, cô gái này sau khi khóc xong đã cúi đầu xuống ngủ.
Anh nhẹ nhàng ngồi bên cạnh cô, đưa tay dè dặt cẩn thận để cô tựa vào vai mình, khi đầu cô đã tựa trên vai anh, hô hấp của Tô Mặc Trừng như bị kiềm lại.
Anh nghiêng thấp mặt, chăm chú nhìn cô, tuyệt nhiên luyến tiếc dời tầm mắt, theo góc độ của anh, gò trán trơn bóng của cô, phía dưới chính là cặp lông mi dài cong trên đó còn lưu lại giọt nước mắt, óng ánh trong suốt động lòng người, chiếc mũi thẳng khéo léo cùng với độ cong duyên dáng, đôi môi anh đào sáng bóng nhàn nhạt, không hề tô son, lại có thể mịn màng mê người đến vậy.
Đồ ngốc này nói, Tô Mặc Trừng tôi sẽ không theo đuổi anh nữa, tôi đối với anh chính là một chút đả kích cũng không chịu nổi, nói rằng nó đã thay đổi.
Nhưng, em gọi tôi là Trừng Trừng.
Em nói tôi là ba của Quả Nhãn.
Nhiễm Nhiễm, tôi không tin em không thích tôi.
Anh cúi đầu, tự nhiên sát vào mặt cô, rất gần rất gần nhìn chằm chằm cô, giống như có thể cất dáng vẻ này của cô mãi mãi vào trong lòng.
Tô Mặc Trừng đưa một tay ra, nhẹ nhàng chậm chạp chạm vào sườn mặt của cô, nói khẽ với cô: "Đừng rời khỏi tôi, tôi thật sự rất thích em."
Sau đó, đôi môi lạnh lẽo của anh kề sát vào đôi môi mềm mại của cô.
Hơi thở trong mát của cô hỗn loạn giao hòa với hơi thở của anh, bên tai anh, chỉ còn tiếng đập không ngừng của trái tim.
Em có biết tôi muốn làm như vậy bao lâu rồi không?
Vào đêm Thất Tịch em vì tôi mà múa Latin thì nó đã bắt đầu, mỗi một ngày, mỗi một ngày đều muốn như vậy, hôn em.
Mỗi lần em tới gần, đều khiến cho tôi có loại xúc động này.
Trước của bệnh viện, bởi vì Trình Thiên Nhiễm rời đi đã lâu mà vẫn chưa trở về nên Sóc Chi ra ngoài tìm người, khi ra đến thì nhìn thấy cảnh tượng này, người làm mẹ này liền nở nụ cười.
Bà biết, chỉ cần thứ mà con gái bà chú ý, mặc kệ là người đàn ông khó trị đến đâu, đều sẽ bị thu phục.
Hình ảnh đẹp như vậy, không chụp lại thì không phải là tác phong của Sóc Chi bà.
Bà nhanh chóng lấy điện thoại ra, đem khoảnh khắc này ghi lại.
Hết chương 22 - 15/4/2020
P/s: Trừng Trừng của chúng ta ra mắt phụ huynh có vẻ khá thuận lợi (¬‿¬)(¬‿¬)
Tìm lỗi chính tả hay câu văn lủng củng gì đó giúp mình nha. Đây là truyện edit nên nội dung nó cũng chỉ giống tầm 80% thôi.
❤️Tiếp tục 35 votes, 10 cmt thì đăng chương mới❤️
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.