Tô Mặc Trừng âm thầm nghĩ tới vô số lần, "Trừng Trừng" hai chữ này khi cô nói ra đến cùng sẽ có dáng vẻ như thế nào, nhưng anh không hề nghĩ tới lại là dáng vẻ như thế này.
Thương tâm khó chịu, bất lực thậm chí tuyệt vọng.
Giọng nói của cô mang theo tiếng khóc nước nở, run rẩy nói ra những lời này đâm vào trái tim anh khiến nó đau đớn.
Vẻ mặt anh vô cùng tái nhợt, một chút huyết sắc cũng không có, Tô Mặc Trừng đưa một tay lên giúp cô lau nước mắt, sau đó ôm lấy Quả Nhãn trong lòng cô chạy đến gia viên thú cưng gần đó.
Trình Thiên Nhiễm luôn đi bên cạnh anh, bàn tay cô không rời khỏi miệng viết thương của Quả Nhãn, dòng máu đỏ tươi không ngừng chảy ra khỏi khe hở, Quả Nhãn trong lòng Tô Mặc Trừng luôn rên lên, Trình Thiên Nhiễm nghe thấy thì lòng đau như cắt, cô khóc nức nở dỗ dành nó: "Quả Nhãn con nhịn một chút, chúng ta đi gặp bác sĩ rồi..."
"Con đừng nhắm mắt mà, mẹ rất sợ..."
"Con không phải thích ba nhất sao, bây giờ ba đang ôm con, con nhìn xem, nhìn ba đi, đừng nhắm mắt mà, cầu xin con đó..."
........
Toàn thân Tô Mặc Trừng đều là mùi máu tươi, sắc mặt anh ngày càng trắng bệch, dạ dày ngày càng đau đớn, bên tai tràn ngập tiếng khóc đứt quãng và tiếng nói chuyện của cô, chú chó trong lòng thì rên rĩ đau đớn, mà đầu anh đã sớm không còn ý nghĩ gì nữa, tất cả đều là màu đỏ, dòng máu đỏ, màu máu đỏ tươi.
Đó là điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-tranh-ra-lien-hon-em/895429/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.