Từ khi Tô Mặc Trừng có thể ghi nhớ, ấn tượng của anh đối với Giang Khải Quốc là mỗi ngày đều không thấy bóng người, buổi sáng khi anh tỉnh dậy Giang Khải Quốc đã đi ra ngoài, buổi tối khi anh đi ngủ Giang Khải Quốc còn chưa trở về.
Khi đó anh còn nhỏ, anh nghĩ rằng Giang Khải Quốc cả ngày bận rộn bôn ba lo cho gia đình họ, và mẹ anh cũng nói với anh như vậy.
Lúc đó, mỗi ngày mẹ anh đều uống thuốc, tên thuốc là một chuỗi kí tự dài, anh cũng chỉ có thể nhận ra lác đác một hai chữ mà thôi.
Có lần giáo viên ở trường học dạy bọn họ cách tra từ điển, anh chạy về nhà liền tra những từ đó, cứ như vậy trí nhớ của Tô Mặc Trừng lại càng khắc sâu dòng chữ đó.
Và vài năm sau, anh biết được rằng cái tên thuốc dài mà thời điểm đó anh nhớ được —— viên nén paroxetine hydrochloride để điều trị chứng trầm cảm.
Lúc ấy, mẹ anh đã qua đời.
Anh không thể thân thiết với Giang Khải Quốc, thậm chí còn có khoảng cách, mà dường như Giang Khải Quốc cũng không thích anh, không bao giờ quan tâm đ ến tình hình học tập của anh, vào những ngày nghỉ cũng không dành thời gian cho anh và mẹ anh, dường như ông ấy rất bạn rộn, lúc nào cũng bận đến mức không thể quan tâm gia đình.
Ngay cả sinh nhật của Tô Mặc Trừng, mỗi năm chỉ có một lần, ông không chỉ một lần quên mất, mỗi lúc như thế này ông sẽ nói xin lỗi với Tô Mặc Trừng, nói rằng lần sau ba sẽ mua quà cho Trừng Trừng.
Và sau đó, không có sau đó.
Ông vẫn sẽ hoàn toàn quên những lời mà bản thân đã nói với Tô Mặc Trừng như cũ.
Trước khi bảy tuổi Tô Mặc Trừng chỉ cảm thấy quan hệ của ba mẹ quá coi trọng lẫn nhau, có chút ảm đạm như nước trong, không giống các vợ chồng khác, ba mẹ đều đối xử với đối phương thật nhiệt tình.
Mà anh cũng chưa từng trải nghiệm cảm giác được ba đón, mỗi năm như một, ngày ngày bất chấp mưa gió đón đưa anh đi học là mẹ anh, người phụ nữ thoạt nhìn yếu đuối ôn nhu.
Vào buổi tối hôm đó, tất cả vẻ bình tĩnh trên gương mặt ấy đã bị hủy hoại khi người phụ nữ và con trai của cô ta đến.
Khi bảy tuổi Tô Mặc Trừng đã không cần Tô Dịch Ngữ đưa tới trường học nữa, bởi vì trường học cách nhà không xa, anh cũng đã hiểu biết và tự mình đi bộ đến đó mỗi ngày.
Ngày đó hoàng hôn có màu đỏ cam, vầng hào quang buông xuống, mềm mại vô tận.
Khi Tô Mặc Trừng lên lầu, anh nhìn thấy nhiều người hàng xóm gần đây đang tụ tập trước cửa nhà, anh từ bên ngoài chen vào đám người thì thấy một người phụ nữ lạ đang dắt một cậu bé thấp hơn anh gần một cái đầu vào phòng khách, nhiều đồ đạc trong nhà rơi trên đất, mẹ anh thì ngồi ở ghế sofa trong phòng khách với vẻ mặt thất thần.
Khi người phụ nữ nhìn thấy anh, giọng nói càng thêm đanh thép và gay gắt hơn, cô ấy chỉ vào mẹ anh và tức giận nói: “Tô Dịch Ngữ, anh ta không yêu cô, với thân hình tàn tạ này ai có thể quan tâm đ ến cô? Con trai của cô đang học lớp một, con trai của tôi không thể đi học vì không có hộ khẩu!”
“Tôi khuyên cô nhanh chóng ly hôn anh ấy, hôn nhân mà không có tình cảm sẽ không kéo dài được, cô có biết vì sao mỗi ngày anh ấy đều ra khỏi nhà sớm như vậy, đêm hôm khuya khoắc mới trở về không? Bởi vì anh ấy chán ghét cô! Anh ấy có mấy lần là án cơm ở nhà không? Không có đúng không? Bởi vì một ngày ba bữa anh ấy đều ăn ở chỗ tôi.”
Người phụ nữ đã phá hủy gia đình của anh còn chạy đến nhà anh để gây rối là mẹ của Giang Kha Tố, Trương Ngâm Hương.
Cuối cùng khi Tô Dịch Ngữ tát Trương Ngâm Hương, Giang Khải Quốc đã trở về.
Ông đã đuổi Trương Ngâm Hương và con trai của cô ta, cũng đuổi đám người đang xem náo nhiệt kia, ông không ngừng xin lỗi Tô Dịch Ngữ với vẻ mặt tội lỗi.
Tô Mặc Trừng chưa từng thấy một người mẹ bình tĩnh và lý trí như vậy, càng quyết đoán hơn bình thường, bà ấy cũng chỉ muốn nghe một câu nói của Giang Khải Quốc: “Anh chọn bọn họ hay là em và Trừng Trừng?”
Tô Mặc Trừng nghe được câu nói mà anh không muốn nghe nhất, Giang Khải Quốc nói xin lỗi mẹ anh.
Ông ấy nói: “Dịch Ngữ, chúng ta ly hôn đi, anh sẽ bồi thường cho em và Trừng Trừng.”
Mà cái gọi là bồi thường của ông ấy chẳng qua là vài chục nghìn tệ.
Một người phụ nữ đã dành những năm tháng quý giá nhất của cuộc đời mình để đồng hành cùng anh, sinh ra một đứa con cho anh, cũng là bởi vì sinh con nên cô mắc chứng trầm cảm sau sinh, còn anh, Giang Khải Quốc, không chỉ không quan tâm vợ mình, còn lừa dối cuộc hôn nhân này dưới tình huống như vậy, ở bên ngoài có một gia đình nhỏ cùng người phụ nữ khác, chỉ thiếu một tờ giấy đăng ký kết hôn, điều này cũng làm cho bệnh trầm cảm của Tô Dịch Ngữ càng thêm trầm trọng.
Vậy Tô Dịch Ngữ đã nhận lại được cái gì?
Là bị một người đàn ông phản bội và vứt bỏ.
Trước khi Giang Khải Quốc đưa ra đơn ly hôn, Tô Dịch Ngữ đang cố gắng để cho chứng trầm cảm của mình được giảm bớt, mỗi ngày cô đều uống thuốc đúng giờ, mỗi ngày đều cố gắng để mình ra ngoài và gặp gỡ mọi người càng nhiều càng tốt, mỗi ngày cô đều tận lực quản lý tốt gia đình này.
Không phải cô không biết anh ngoại tình, mà là cô còn có một chút chấp niệm, cô cảm thấy chỉ cần chữa khỏi bệnh trầm cảm của cô thì anh vẫn sẽ yêu cô, một nhà ba người về sau sẽ sống thật hạnh phúc.
Khi mà Giang Khải Quốc tuyên bố ly hôn, tia hy vọng cuối cùng trong lòng cô cũng tan thành mây khói.
Tô Mặc Trừng cũng dần hiểu chuyện, anh thường xuyên an ủi Tô Dịch Ngữ, nói: “Mẹ đừng buồn, mẹ còn có con.”
“Trừng Trừng sẽ luôn ở bên mẹ.”
Những lúc như thế này Tô Dịch Ngữ sẽ ôm anh, dịu dàng nói: “Được, mẹ không buồn, có Trừng Trừng ở bên mẹ, mẹ cũng rất mãn nguyện, Trừng Trừng là cả thế giới của mẹ.”
Đến cuối cùng, cô đã vứt bỏ thế giới của cô.
Tô Mặc Trừng một chút cũng không trách cô, anh đều nhìn thấy sự đau đớn mà Tô Dịch Ngữ phải chịu, mỗi ngày cô đều mất ngủ đến mức uống thuốc ngủ cũng không ngủ được, mặc dù ngày nào cũng uống thuốc nhưng tình trạng của cô càng ngày càng không ổn, lời nói cũng càng ngày càng ít dần, cả ngày ngây ngốc ở trong nhà không giao tiếp với mọi người, dường như không còn hứng thú với mọi việc.
Có thể vì trong lòng Giang Khải Quốc cảm thấy xấu hổ, hàng tháng anh đều sẽ đưa tiền đi lại, nhưng Tô Dịch Ngữ một xu cũng không muốn, thậm chí sau này cũng không chịu gặp mặt Giang Khải Quốc.
Cứ như vậy qua nửa năm, cuối cùng Trương Ngâm Hương không nhịn được mà gọi điện thoại, Tô Dịch Ngữ nhận cuộc gọi xa lạ và bị cô ta mắng.
Trương Ngâm Hương thật chán ghét nói: “Các người đều đã ly hôn, cô có thể đừng dây dưa với anh ấy được không? Lúc ly hôn cô không cần tiền, bây giờ còn để cho anh ấy gửi qua mỗi tháng, ý đồ của cô là gì? Tô Dịch Ngữ, cô muốn bao nhiêu tiền tôi đều cho cô, sau khi cầm tiền thì cô mang theo con trai của cô biến mất khỏi thế giới của chúng tôi, đừng để tôi nhìn thấy mặt cô nữa!”
Tô Dịch Ngữ yên lặng nghe cô ta nói xong, ngữ khí bình thản trả lời cô ấy một câu: “Cô là chó điên sao? Loạn lên cắn người.”
Cô nói xong liền tắt điện thoại.
Nửa tháng sau là sinh nhật của Tô Mặc Trừng.
Ngày đó Tô Dịch Ngữ có trạng thái rất tốt.
Sau khi Tô Mặc Trừng tan học về nhà vào buổi trưa, Tô Dịch Ngữ thì đang bận rộn nấu ăn cho anh trong phòng bếp, trên bàn cơm có một chiếc bánh sinh nhật cô mua cho anh.
Tô Mặc Trừng rất vui vẻ, chạy đến phòng bếp giúp cô, Tô Dịch Ngữ đưa đồ ăn đã nấu xong cho anh, bảo anh bưng ra: “Cẩn thận không bị bỏng.”
“Vâng ạ.”
Tô Dịch Ngữ cũng làm mì trường thọ cho anh, buổi trưa hôm đó Tô Mặc Trừng ăn bánh kem, ăn đồ ăn mẹ anh tự tay làm và mì trường thọ.
Tâm nguyện của anh năm đó là hi vọng mẹ anh có thể mau chóng hoàn toàn bình phục, không còn bị trầm cảm nữa.
Tuy nhiên, Chúa dường như đang chơi đùa với anh.
Buổi trưa thức dậy sau khi chợp mắt Tô Mặc Trừng khoác cặp trên lưng đi xuống lầu để đến trường, trước khi đi anh còn nói với Tô Dịch Ngữ: “Mẹ, con đi học đây!”
Lúc ấy Tô Dịch Ngữ còn cười với anh, nói: “Đi đường chú ý an toàn, buổi chiều tan học trở về nhà, mẹ chờ con trở về.”
Tuy nhiên, chỉ vài phút sau, anh đột nhiên nhớ tới vở bài tập quên ở trong nhà, lập tức xoay người trở về lấy.
Ngay khi anh đi đến dưới lầu nhà mình, một vật thể bất ngờ từ trên lầu rơi xuống, đáp thẳng xuống dưới đất, tàn nhẫn ngã trên mặt đất, âm thanh lớn kia khiến tất cả láng giềng hàng xóm đều kinh động, mọi người lần là ra khỏi nhà.
Tô Mặc Trừng trợn to hai mắt, anh không thể tin được nhìn cảnh tượng trước mắt, cả người sững sờ tại chỗ, căn bản không thể động đậy.
Dòng máu đỏ tươi chảy ra từ người phụ nữ đã chết đang mở mắt trên mặt đất, từ từ hòa thành một dòng sông máu, bao quanh tất cả.
Tô Mặc Trừng cứ như vậy nhìn chằm chằm cô, ánh mắt Tô Dịch Ngữ cũng nhìn thẳng vào anh, trên mặt cô dính đầy máu, có một ít máu chảy qua dính vào giày của anh, sai đó mùi máu tươi càng ngày càng đậm, dường như Tô Mặc Trừng đã bị đưa vào một thế giới máu, khắp nơi nhìn thấy đều chảy ra màu đỏ, thân thể anh phát run, nước mắt cứ như vậy lũ lượt rơi xuống, chảy xuống dưới chân anh, tan trong máu.
Làm sao có thể như vậy được, vì sao lại như vậy?
Không phải vừa rồi cô còn nói với anh tan học trở về sớm, cô ở nhà chờ anh sao?
Không phải hôm nay cảm thấy khí sắc của mẹ tốt lên rất nhiều sao, tâm trạng không tốt sao?
Không phải nói Trừng Trừng là cả thế giới của mẹ sao?
Mẹ, tại sao mẹ lại vứt bỏ thế giới của mẹ và đi một mình vậy?
Con hy vọng mẹ có thể tốt lên mà!
Anh đứng tại chỗ không dừng được khóc nức nở, không tiếng động, khẽ nấc.
Cuối cùng, khi cậu đang ngơ ngác nhấc chân định tới gần Tô Dịch Ngữ thì một người chú kịp phản ứng đã chạy tới đưa cậu đi, người chú che mắt anh, đầy tiếc nuối thở dài lại thương cảm.
Cứ như vậy, Tô Mặc Trừng được ba ruột Giang Khải Quốc đưa đến một căn nhà mới, ngôi nhà của anh, người phụ nữ và cậu bé.
Giang Khải Quốc đã chuẩn bị phòng ngủ cho anh, bên trong có rất nhiều thứ anh chưa bao giờ có, tất cả đều là đồ chơi và các loại mô hình mà con trai thích, nhưng anh lại không thích chút nào.
Tô Mặc Trừng rất im lặng, cũng không bao giờ cười, trầm mặc ăn cơm, đọc sách, ngủ, sống giống như một người máy.
Cậu bé kia thì luôn muốn cướp đồ của anh, lúc đầu anh phản kháng bằng cách cầm đồ của mình và không cho, cậu bé liền nói dối với Trương Ngâm Hương là anh trộm tiền.
Cuối cùng, Trương Ngâm Hương đã đánh anh, rất dữ dội và tàn nhẫn, nhưng những nơi mà bà ta đánh anh đều là ch ỗ kín, không lộ ra ngoài, phía sau lưng, trước ngực, đùi của anh.
Trong nhà quả thật là thiếu tiền, nhưng người lén lấy tiền là Giang Kha Tố.
Lần đầu tiên khi Trương Ngâm Hương đánh anh, Tô Mặc Trừng cũng sẽ dùng hết sức lực của mình để phản kháng lại bà ấy, anh ngẩng đầu quật cường trừng mắt nhìn, mở miệng nói câu đầu tiên với bà: “Không phải tôi lấy.”
Trương Ngâm Hương vốn không thích anh, lần này vừa hay có cơ hội đánh anh, làm sao bà ấy có thể tin tưởng lời anh nói, bà ấy lớn tiếng chất vấn: “Không phải mày còn có thể là ai? A Tố sao? A Tố muốn cái gì chỉ biết nói với tao để tao đi mua cho nó.”
“Chỉ có thể là mày, tên ngốc chưa từng trải việc đời! Có phải mày cảm thấy cái gì cũng tốt? Muốn gì cũng có?”
“Tao nói cho mày biết, mày đừng mơ tưởng lấy được một xu nào trong nhà này!”
“Tôi không quan tâm.” Tô Mặc Trừng đẩy bà ta ra, hung hăng trừng mắt nhìn bà.
Sau đó, loại chuyện này xảy ra hằng ngày, Giang Kha Tố có hết sức để kiện anh và vu khống anh, người phụ nữ thì dùng nhiều cách để đánh anh và hành hạ anh, thậm chí xuống tay càng ngày càng nặng hơn, còn không thèm để ý vết thương trên người anh có lộ ra hay không.
Còn anh chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, anh có thể phản kháng được bao nhiêu?
Cuối cùng là trứng chọi đá.
Anh đã thử nhờ Giang Khải Quốc và cảnh sát giúp đỡ, nhưng đều không có tác dụng.
Không một ai tin anh.
Giang Khải Quốc thì bận rộn cả một tuần mới gặp mặt một lần, ông nghe theo lời nói “vô tội” của Trương Ngâm Hương cho rằng anh cố ý làm bản thân bị thương để trốn khỏi nhà, thậm chí còn học lấy trộm tiền.
Còn cảnh sát vốn không quản được việc nhà, hơn nữa Trương Ngâm Hương ra vẻ là người tốt rồi “giải thích” càng khiến họ không giúp anh, huống hồ Giang Kha Tố còn cố ý ở trước mặt mọi người trước nói anh thường xuyên trộm tiền trong nhà, bôi nhọ thanh danh của anh.
Ai sẽ tin anh chứ?
Không ai.
Ở trong mắt bọn họ, Tô Mặc Trừng là một chàng trai vô cùng mưu mô, xảo quyệt, vì để thoát khỏi chỗ này không ngại nhịn đau tự làm hại bản thân, thậm chí còn không có giáo dục mà ăn trộm tiền, muốn bỏ trốn cùng số tiền đó.
Giang Kha Tố càng ngày càng điên cuồng không ngừng khiêu khích anh, sách vở và đồ chơi mà anh mang tới đều bị Giang Kha Tố cướp đi, anh tận mắt thấy Giang Kha Tố cười xấu xa khi cậu ta đưa sách vở và đồ chơi của anh đến trước mặt mẹ mình rồi một người lại một người phá hủy, ném xuống đất dẫm nát dưới chân.
Nhưng anh có thể làm gì bây giờ, chỉ có thể nghiến răng bất lực trơ mắt nhìn, toàn thân đầy thương tích, anh căn bản không đánh lại Giang Kha Tố, người nhỏ hơn anh hai tuổi, hơn nữa, nếu anh động vào Giang Kha Tố dù chỉ một chút, Trương Ngâm Hương càng thêm bạo lực ngược đãi anh.
Không thể như vậy, anh cần phải sống để rời khỏi chỗ này, cho nên anh chỉ có thể nhẫn nhịn.
Trong khoảng thời gian này có một cô gái nhỏ luôn đến tìm Giang Kha Tố, cô ấy tên là Lâm Nam Khê, khuôn mặt trẻ thơ đáng yêu và đôi mắt to tròn như trái nho, đây là lần đầu tiên cô thấy Tô Mặc Trừng trong nhà này, Tô Mặc Trừng không còn bị bạo lực gia đình.
Khi đó anh luôn nhốt mình trong phòng đọc sách, Lâm Nam Khê biết có một cậu bé đến nhà Giang Kha Tố cho nên rất hiếu kỳ liền tự tiện đẩy cửa phòng ngủ của anh, đứng ở cửa cô nhìn anh không chớp mắt, vài giây sau, cô nhấc chân tiến đến gần anh.
“Đi ra ngoài.” Tô Mặc Trừng lạnh lùng nói mà không ngẩng đầu lên.
Chân của Lâm Nam Khê dừng lại, thoáng chốc liền bật khóc nức nở, như thể cô đã phải chịu một nỗi bất bình lớn.
Tô Mặc Trừng nghe tiếng khóc của cô càng thấy khó chịu: “Muốn khóc thì đi ra ngoài khóc, đừng đứng ở phòng tôi, thật phiền phức!”
Nghe được anh nói mình phiền phức, Lâm Nam Khê càng khóc dữ dội hơn, kể từ khi cô có thể ghi nhớ, mọi người khi nhìn thấy cô đều sẽ khen ngợi cô, nói rằng cô đáng yêu, ngọt ngào, còn hiểu chuyện…
Mà Tô Mặc Trừng là người duy nhất dám nói cô như vậy, với bệnh công chúa của Lâm Nam Khê căn bản không thể chấp nhận được.
Cô không cam lòng, một lần lại một lần cố gắng tiếp cận anh, lần đầu Lâm Nam Khê nhìn thấy Tô Mặc Trừng đã bị anh thu hút, cô rất muốn chơi cùng anh.
Nhưng mà mỗi lần cô tới gần, đổi lại anh đều đẩy cô ra một cách ghê tởm.
Vì thế lần đầu tiên cô nhìn thấy anh đã ngưỡng mộ anh, nhưng nó bắt đầu xấu đi sau khi cô cảm thấy nhàm chán bởi sự mỉa mai tàn nhẫn hết lần này đến lần khác của anh.
Lâm Nam Khê cũng bắt đầu liên tục gây sự với anh, mỗi ngày cô đều đến Giang gia cùng Giang Kha Tố bắt nạt anh, nhìn thấy anh bị mình bắt nạt nhưng lại im lặng và cố gắng nhẫn nhịn, trong lòng Lâm Nam Khê thấy rất thoải mái.
Nhưng cô càng như vậy Tô Mặc Trừng càng thấy ghét cô, cuối cùng Lâm Nam Khê ỷ thế hiếp người cố ý nhéo vào chỗ bị thương của anh, khiến vết thương vốn đã tím bầm càng thêm nghiêm trọng.
Tô Mặc Trừng không phản kháng cô lại càng điên cuồng, có lần cô cười ngọt ngào nhưng lại cố tình dùng ngón tay chọc vào miệng vết thương rỉ máu của anh, cố tình làm cho vết thương chảy máu lần nữa, thân thể Tô Mặc Trừng đau đớn khó chịu, anh lạnh mặt cắn răng đứng lên, trừng mắt nhìn Lâm Nam Khê đang cúi đầu, giơ nắm đấm lên muốn đấm qua.
Anh nghiến răng nghiến lợi nói với cô: “Cút!”
Lâm Nam Khê nhanh chóng né tránh nắm đấm của anh nhưng vẫn bị dọa khóc, cho tới bây giờ Lâm Nam Khê chưa từng thấy bộ dạng hung tợn của anh, trong ấn tượng của cô Tô Mặc Trừng giống như một người gỗ, dù cho bị bắt nặt anh cũng không có phản ứng, chứ đừng nói là phản kháng.
Cô không nghĩ tới sự tàn nhẫn của Tô Mặc Trừng lại đáng sợ như vậy.
Cũng bắt đầu từ lúc này Lâm Nam Khê mới kiềm chế việc bắt nạt Tô Mặc Trừng lại.
Nhưng khi có Giang Kha Tố, cô vẫn dám khiêu khích cười nhạo châm chọc anh, bởi vì Lâm Nam Khê biết Tô Mặc Trừng sẽ không động vào Giang Kha Tố.
Cuộc sống như địa ngục cứ thế trôi qua, Tô Mặc Trừng với thân hình đầy sẹo đã nỗ lực hết mình để tìm cách tồn tại trong nhà họ Giang.
Cho dù có chết, anh cũng không muốn chết ở một nơi như vậy.
Cho đến một tháng sau, Tô Dịch Ngôn và Khương Mộ Côn mới trở về âu một chuyến công tác, bởi vì họ không có số liên lạc mới của Giang Khải Quốc sau khi ly hôn hôn Tô Dịch Ngữ, vì thế họ trực tiếp tìm tới cửa để thăm Tô Mặc Trừng.
Kết quả liền nhìn thấy anh với những vết bầm tím trên khắp cánh tay và cơ thể.
“Tại sao lại thành ra như vậy?” Tô Dịch Ngôn hỏi anh.
Tô Mặc Trừng chỉ đơn giản nói cho cô biết sự thật, anh nắm lấy tay cô, bình tĩnh nói: “Dì à, dì hãy đưa con ra khỏi đây, sau khi rời khỏi đây con sẽ không quấy rầy cuộc sống của dì, con sẽ đến cô nhi viện, chỉ cần có thể rời khỏi nơi này.”
Lúc này khóe mắt Tô Dịch Ngôn đỏ lên, cô đau lòng xoa đầu của anh: “Con đang nói bậy bạ gì vậy! Về sau dì sẽ chăm sóc con.”
Tô Dịch Ngôn nghiến răng nghiến lợi hận Giang Khải Quốc đã đưa anh đi vào một tháng trước, trước khi hậu sự của chị gái cô được xử lý hoàn tất, cô không còn lời nào để nói, bởi vì ông ấy là ba ruột của Trừng Trừng, cô cho rằng ông ta sẽ đối xử tốt với Trừng Trừng, dù sao cũng là con ruột, nhưng cô không nghĩ tới, ông ta vậy mà để cho Trừng Trừng chịu khổ nhường này.
Tô Dịch Ngôn và Khương Mộ Côn đưa Tô Mặc Trừng tìm đến công ty của Giang Khải Quốc, Tô Dịch Ngôn nhìn thấy Giang Khải Quốc không nói hai lời trực tiếp tát vào mặt ông ta: “Giang Khải Quốc, tôi không nghĩ ông lại làm ngơ trước việc con trai ruột của ông bị bạo hành gia đình, mắt ông bị mù rồi sao!”
Cô thở phào, tiếp tục nói: “Hôm nay tôi sẽ mang Trừng Trừng đi, về sau ông đừng mơ sẽ gặp lại thằng bé nữa!”
“Tôi không đồng ý.” Giang Khải Quốc cật lực phản đối việc cô đưa Tô Mặc Trừng đi.
“Nếu ông không đồng ý chúng ta sẽ tiến hành các thủ tục pháp lý để tranh quyền nuôi dưỡng, cho dù tán gia bại sản tôi cũng sẽ kiện ông!”
Tô Mặc Trừng rời đi, Trương Ngâm Hương vui vẻ hơn bao giờ hết, tuy rằng Giang Khải Quốc đã nhận ra cô ngược đãi Tô Mặc Trừng, nhưng cô lại khóc lóc nức nở ăn năn và cam đoan nên Giang Khải Quốc cũng chỉ là tức giận, cô còn chủ động liên hệ luật sư đi lấy lòng Giang Khải Quốc, hơn nữa cô còn hứa rằng sẽ đối xử với Tô Mặc Trừng như con ruột của mình nếu như thắng kiện.
Cả đời này Giang Khải Quốc sẽ không bao giờ biết được những hành động của Trương Ngâm Hương, bà ta ngoài mặt nói là giúp Giang Khải Quốc trong vụ kiện, nhưng thực tế bà ấy đã sớm chuẩn bị tốt hết thảy, luật sư kia chấp nhận quyền lợi mà bà đưa ra, căn bản sẽ không làm tốt vụ kiện này, thậm chí còn cố tình thua mà không để lộ.
Mặt khác, Khương Mộ Côn tìm được người bạn tốt của mình là Lục Xa Tín, nhờ anh ấy đến để chỉnh sửa lại chứng cứ và tư liệu, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến giành quyền nuôi con.
Đương nhiên là Tô Dịch Ngôn đã thắng kiện.
Sau khi rời khỏi phòng xử án, Tô Dịch Ngôn nói với Giang Khải Quốc một câu cuối cùng: “Đừng xuất hiện ở trước mặt Trừng Trừng, đời này ông sẽ không có quan hệ gì với Trừng Trừng nữa, từ nay về sau, thằng bé là con của tôi, Tô Dịch Ngôn.”
Cuộc sống đen tối hơn một tháng bắt đầu từ việc mẹ anh nhảy lầu chết ở ngay trước mặt anh, và kết thúc khi dì của anh giành quyền nuôi con.
Anh đã dùng hai mươi năm và không thể quên nó.
Có lẽ Tô Mặc Trừng sẽ không bao giờ quên những gì anh đã phải chịu đựng trong cuộc đời mình.
Mà điều anh nên cảm ơn nhất chính là người dì và chú của anh đã kéo anh trở lại từ vách núi của sự tuyệt vọng, đúng lúc khi anh cảm thấy cuộc đời đầy tăm tối và không thể nhìn thấy ánh sáng.
Vào lúc ấy, Tô Dịch Ngôn mới 27 tuổi, thậm chí cô còn chưa kết hôn với Khương Mộ Côn.
Sự dưỡng dục và lòng tốt của Tô Dịch Ngôn và Khương Mộ Côn đối với anh, Tô Mặc Trừng cũng sẽ khắc sâu trong tim cho đến khi mất đi.
Không phải ba mẹ ruột nhưng lại tốt hơn ba mẹ ruột.
Trong lòng anh, họ chính là ba mẹ ruột của anh.
Cả đời này Tô Mặc Trừng có hai người mẹ, một người sinh ra anh và nuôi dưỡng anh bảy năm, một người thì để anh sống lại một lần nữa khi trái tim anh đã tro tàn.
Còn về ba của anh thì chỉ có một, ông ấy tên là Khương Mộ Côn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]