Trần Tuân thiếu chút nữa ném văng ly coca trong tay mình, giật mình đứng lên, cũng may cậu còn ý thức được mình đang ở đâu liền hạ giọng: “Anh… anh… anh…, Phàn Thanh, sao anh lại ở đây?”
Trần Tuân nghĩ lại chính mình nãy giờ căn bản không xem phim, đầy đầu đều là ý dâm cùng Phàn Thanh ngồi ở rạp chiếu phim tối tăm, ngoắc ngoắc ngón tay, tai kề tai nói nhỏ, tựa như lần đầu tiên ở trong phòng vệ sinh đem Phàn Thanh ảo tưởng là đối tượng tuốt súng vậy. Giờ đây cậu không dám nhìn Phàn Thanh nữa.
Phàn Thanh nương theo ánh sáng hắt ra từ cửa sổ chiếu phim, nhìn thấy Trần Tuân hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống, càng thêm xác định trong lòng cậu có điều mờ ám.
“Thích anh ấy và thích anh không giống nhau.”
Đương nhiên không giống nhau, trong chén và trong nồi sao có thể giống nhau được? Sớm ba chiều bốn, lòng tham không đủ.
Phàn Thanh đứng dậy bỏ đi, Trần Tuân chẳng biết phương hướng nhanh chóng đuổi theo hai bước, gọi hắn: “Phàn Thanh.”
Phàn Thanh nghe thấy tiếng của Trần Tuân mang theo một chút run rẩy, trái tim giống như bị bóp một cái, bước chân dừng lại.
“Phàn Thanh anh…… Khụ khụ khụ khụ, ai tôi bị nước miếng, khụ khụ khụ sặc rồi.” Trần Tuân gục xuống lưng ghế dựa ho khù khụ.
Cơn đau nhức không thể giải thích được của Phàn Thanh bỗng bị tiếng sặc nước làm biến mất không thấy tăm hơi. Hắn cũng đột nhiên không muốn cứ bỏ đi như vậy.
Hắn đi rồi, để Trần Tuân lại cho cái tên tiểu minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-trang-b/4588897/chuong-16.html