Trần Tuân cảm thấy Phàn Thanh giống như cái mở nắp chai vậy.
Ngón tay Alpha hơi hơi uốn cong, xoay thành một vòng tròn, từng chút đi vào bên trong, Trần Tuân ở trên bàn uốn éo, có chút không dễ chịu.
“Cậu đừng lộn xộn.” Phàn Thanh trầm giọng nói, hắn đã có chút không nhịn được. “Cậu làm sao vậy?”
Trần Tuân: “Tôi làm sao đâu.”
Phàn Thanh giương mắt nhìn Trần Tuân, biểu tình trên mặt Beta không có tí xíu trêu tức nào.
“Khụ… Ý tôi là, nơi này của cậu sao không có chút… “nước” gì hết vậy?” Phàn Thanh nói xong, liền cảm thấy lời này có chút không đứng đắn, tăng thêm tình thú trên giường đối với một Tổng giám đốc như hắn mà nói, hình như hắn chưa bao giờ nói qua những lời nói có trình độ như vậy.
Phàn Thanh lại nhìn Trần Tuân, nghĩ thầm, đại khái là bị tên xử nam ngu ngốc này lây bệnh.
Trần Tuân nghe vậy lấy cùi chỏ chống nửa người trên lên, rất có tinh thần hợp tác đi nghiên cứu chính mình có phải có vấn đề hay không, nhìn thấy khớp xương tay của Phàn Thanh rõ ràng, hai ngón tay đang ở bên trong thân thể mình, mặt của cậu xoạt một cái, đỏ bừng lên.
“Mẹ nó.” Trần Tuân lúng túng đến người ngã ngựa đổ, sau gáy oành một cái đập ở trên bàn, vừa đau vừa sợ hô một tiếng.
Phàn Thanh cảm thấy người này quả thực có bệnh, chứng tăng động* cùng não tàn phát ra cùng lúc, lúc này gọi mẹ là có ý gì? *Chứng tăng động: Rối loạn tăng động giảm chú ý là một trong những rối loạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-trang-b/4588884/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.