Chương trước
Chương sau
Sơn, y cựu hảo
Nhân, tiều tụy liễu.
Nàng chính là tiểu tốt qua đường năm kia từng dẫn đường cho y.
Đương khi Thúc Thận Huy nghe câu nói của nàng từ miệng Trần Hành, y sực tỉnh. Song y không thể tin được chuyện ấy sẽ xảy ra trên người mình, mãi đến khi y nhìn thấy ngọc bội.
Viên ngọc bội là của y, vừa liếc đã nhận ra được. Dây kết màu vàng tím, trên thêu hai chữ An Nhạc, chỉ mình y sở hữu. Chẳng qua với y mà nói, nó cũng không phải vật trân quý đặc biệt gì, năm đó lúc bắc tuần mang theo trong người, hôm đó chợt nảy ý, lấy ra, ném cho một tiểu binh Nhạn Môn ngẫu nhiên gặp được, tạ ơn dẫn đường.
Sao có thể chứ? Tiểu tốt sau ngày đó y chưa từng nhớ tới, lại chính là nàng ấy.
Y có đức hạnh gì, vật tiện tay ném ra lại khiến nàng cất giấu nhiều năm, mãi đến hôm nay.
Y sao lại may mắn thế, thì ra “hắn” mà nàng say trong mộng từng làm y ghen ghét thật lâu, gã thiếu niên nàng gặp lúc mười ba tuổi mà năm ngoái ở cổ đạo Vân Lạc nàng kể lúc chia tay, lại chính là bản thân y!
Lầu kinh tịch mịch, xung quanh tối đen, chỉ còn một ánh nến lẳng lặng cháy, soi sáng ra một góc lờ mờ, nhện vẫn dệt lưới bên cạnh, y nắm chặt ngọc bội trong lòng bàn tay, trong đốm sáng góc Các Tây Bắc ngồi phịch xuống đất, dựa đầu vào tường, từ từ khép cặp mắt đã đỏ.
Từ rất sớm, năm y mười bảy, bọn họ đã từng gặp nhau.
Người trong lòng nàng ấy, không phải ai khác, chính là y.
Ý niệm này như ngọn sóng, không ngừng từng cơn tuôn ra từ trong lòng y, gột rửa trong ngực y, trong não y, nổi lên dáng vẻ tiểu tốt năm xưa, là dáng vẻ nàng ấy năm mười ba tuổi.
Đen gầy, im lặng, chỉ cao tới lưng ngựa của y, song lại có một đôi mắt trong trẻo, mang theo vài phần thanh tú.
Giờ khi y đem người trong trí nhớ liên hệ tới cô, y không thể tưởng tượng, sau khi cô trưởng thành, đầu ngẩng cao, khí chất thay đổi cực lớn, trong tích tắc y vẫn không sao liên hệ đến tiểu tốt năm xưa, song ngày ấy, sao y lại nhận lầm cô là một thiếu niên?
Còn nhớ lúc ấy, y gọi cô đang ở phía đối diện chạm mặt phải, cô đang đi dọc theo con đường nhỏ đến trước ngựa y, hơi ngẩng lên nhìn y.
Đối mặt với một đôi mắt thanh tú không thể che giấu hết, y lại không nhận ra, người mình gọi tới, là một cô bé.
Y thật sự mù quá mù!
Khoé môi Thúc Thận Huy bất giác lại nhoẻn lên mấy phần, khóe mắt lại càng thêm đỏ.
Y nhớ đến chuyến đi cung Tiên Tuyền, buổi tối cắm trại trong chuyến đi săn, y và Trần Luân nói chuyện, đề cập đến chuyến đi Linh Khâu năm đó, có cả tiểu binh dẫn đường. Lúc ấy cô đang ở phía đối diện, chỉ cách y đống lửa thôi.
Người xưa gần ngay trước mắt, y không mảy may hay biết, thậm chí còn than thở năm tháng làm cho già đi — giờ chỉ nghĩ tới y đã thấy xấu hổ, lúc ấy nàng nghe được, không biết nghĩ thế nào trong lòng. Nhớ đêm đó, y rất có hứng, tâm tình cũng — có lẽ là tâm tình y đang tốt, cũng vì có cô bên cạnh, bởi khi ấy, trong vô thức y đã bị cô hấp dẫn, nom như rằng đang cùng Trần Luân uống rượu nói cười, thật ra là âm thầm để ý cô, khi y và cô chạm mắt, cô luôn nhanh chóng dời mắt đi, sao y không muốn lấy cơ chứ, mà thật ra lúc ấy, y đã là người trong lòng của cô — ngay từ khi cô mười ba tuổi gặp y, từ đó về sau đều chưa từng quên.
Con nhện bầu bạn cùng y, im lặng bận bịu trên đỉnh đầu. Cảm giác ban đầu như thủy triều tấn công qua đi, một cảm giác im ắng hạnh phúc kì dịu, cũng như ánh nến tĩnh mịch nơi xa vắng này, bao phủ lấy cả người y.
Y cứ nhắm mắt thế, ngồi dựa trong xó đầy mạng nhện, không biết bao lâu, cho đến khi ngoài lâu có tiếng động mới truyền đến, dường như Thiếu đế Thúc Tiển cũng đến.
Y không nhúc nhích, khóe môi hơi cong, chậm rãi thả xuống.
Nàng ấy đưa viên ngọc bội ngày xưa, và lời hẹn — không phải cho y, mà là gửi đến thiếu niên kia, thức tỉnh lại ký ức phủ bụi đã lâu của y.
Y mới chợt nhớ, thì ra mình đã từng có quãng đời khí phách tung bay như thế.
Song y ngày hôm nay, đã không phải thiếu niên ngày xưa, càng không thể tìm về trái tim lúc trước. Lòng y đầy mệt mỏi, già cỗi mùa thu, một khuôn mặt chính y cũng chán ghét.
Núi vẫn đẹp như xưa. Thiếu niên hôm qua, hôm nay đã già.
Thúc Thận Huy y, còn có cơ hội làm lại mình mười bảy tuổi ngày xưa, ngựa đạp máu kẻ thù, ngang dọc Thiên Sơn, làm lại thiếu niên có thể làm nàng ấy gặp một lần sẽ chưa từng quên ư?
Ngoài Kinh Lâu, Trần Luân nhìn thấy Thiếu đế gấp gáp chạy vào, vẻ mặt hoảng hốt hỏi thăm Nhiếp Chính Vương, nhất thời kinh ngạc, không biết tự dưng ngài ấy lại tới đây ý định ra sao, bèn nói ngay người đang ở trong Kinh lâu. Anh ta thấy Thiếu đế thở phào một hơi, sải bước phóng di, đẩy cửa, định tiếp tục vào trong, đến chừng nhìn thấy bóng đen ngồi ở góc Các mới dừng lại, cuối cùng, chậm rãi lui ra, đóng cửa.
Cậu đứng yên ngoài cửa thật lâu, cúi đầu, chậm rãi bước đi.
Trời dần sáng. Tiếng chuông sớm réo rắt du dương từ xa truyền đến, dư âm quanh quẩn, chim ngụ trong núi như bị thức tỉnh trong một chớp mắt, tranh nhau líu lo, hình dáng Kinh Lâu giữa sương mù trong ánh ban mai dần trở nên rõ ràng.
Bên trong vẫn không có động tĩnh, không thấy Kỳ Vương xuất hiện.
Trần Luân đứng ngoài gác một đêm, dần dần lo lắng, Trần Hành cũng sốt ruột, thấy trời đã sáng, rốt cuộc kìm không được, định gõ cửa, lúc này, cùng một tiếng kẽo kẹt của trụ cửa, cửa mở, Thúc Thận Huy xuất hiện sau cánh cửa.
Mặt y nom hơi tái nhợt, đáy mắt cũng hiện một lớp tơ máu nhàn nhạt, song ánh mắt lại cực kỳ sáng tỏ, Trần Luân đã lâu không gặp được ánh mắt y từng có như thế.
Anh thở phào nhẹ nhõm.
Thúc Thận Huy khẽ gật đầu với anh ta, chuyển sang Trần Hành, cũng gật đầu cảm tạ rồi cất bước ra ngoài. Y ngang qua Kinh Lâu, đến trước La Hán đường, nhìn thấy dưới nhánh bách già, có bóng hình một thiếu niên.
Nom như cậu ta đã dừng ở nơi này hồi lâu. đang cúi đầu bồi hồi, bỗng ngẩng lên, bắt gặp mình từ Kinh lâu bước ra. Cậu cất bước, chạy sang bên này, lúc gần tới, chậm bước lại, cuối cùng dừng ven đường.
“Tam hoàng thúc…” Thiếu niên lí nhí gọi y, mặt đầy vẻ xấu hổ, há miệng, như có rất nhiều lời muốn nói, song đối đầu với ánh mắt y lại không dám, cúi đầu, ngừng lại.
Thúc Thận Huy đứng một lát, bước ngang qua trước mặt thiếu niên tiếp tục bước đi, đến khi sắp ra ngoài, thiếu niên kia đuổi theo.
“Tam hoàng thúc! Ta sai rồi — ” Cậu đuổi theo mấy bước, cao giọng hô to về phía bóng lưng kia, thả hai gối quỳ xuống đất.
Thúc Thận Huy chậm rãi dừng bước, đứng yên chốc lát, quay lại nhìn thiếu niên đang quỳ gối xa xa sau lưng.
“Quản tốt triều đình. Biên cương Đại Ngụy, ta đi giữ.”
Y cất bước, càng chạy càng nhanh, cuối cùng bóng người biến mất trong sương sớm.
Tờ mờ sáng hôm ấy y rời Trường An thẳng lên phương Bắc, lúc y ra đi, Trường An đang chính hạ, đến gần Nhạn Môn, sương khói trời nồng, thu lặng lẽ chớm.
Hôm nay, y đã tới Nhạn Môn.
Chiến sự phương Bắc đã xong, một phần đội quân đã lùi về, đám tướng sĩ tiền tuyến đầu tiên đã về đến Nhạn Môn. Phàn Kính cũng thừa lệnh Khương Hàm Nguyên, quay về từ Tây Quan, tạm thời tiếp nhận quản việc quân chính.
Những ngày gần đây, tòa biên thành cư dân tổng cộng chưa đến một vạn này náo nhiệt như ngày lễ, bầu không khí vui vẻ tốt lành.
Đúng vậy, đã bao nhiêu năm rồi, nơi đây vẫn luôn là tuyến đầu giằng co giữa Hoàng đình Trung Nguyên và cường địch phương Bắc. Loạn chiến đối với những người dân ở đây mà nói đã thành một phần của cuộc sống. Gia viên bị lửa chiến thiêu hủy lần lượt được xây dựng, như không nhìn thấy được điểm tận cùng của sinh ly tử biệt. Người có thể đi đều đã đi, đi không được, chỉ có thể chịu đựng.
Từ rày về sau, nơi đây không còn là vùng biên cương, không còn chiến loạn, không cần lo bị cướp bóc. Họ có thể yên lòng dựng chuồng heo cùng lều dê, đến chỗ xa hơn khai khẩn thêm ruộng đồng, cưới vợ sinh con dưỡng cái, trải qua ngày tháng bình an, sao không mừng như điên được? Quân sĩ đang đi trên đường, cũng bị dân chúng giữ chặt, có người đưa lên nhà mình ăn uống đóng giày mới, có kẻ nghe ngóng ngày nào tướng quân Trường Ninh sẽ trở về.
Thúc Thận Huy đội nón lá, người mặc thường phục, đi giữa người qua đường, không chút thu hút, không ai để ý đến y.
Y muốn đi tìm Phàn Kính, hỏi vị trí cụ thể hiện giờ của Khương Hàm Nguyên, lúc sắp đến chỗ trú đóng của Nhạn Môn, ngang qua đầu phố, nghe binh sĩ đang kể với người chung quanh về tướng ninh Trường Ninh túc trí đa mưu, xung phong đi đầu trên chiến trường thế nào, kìm lòng không đặng, dừng bước.
Tài ăn nói của tay binh sĩ rất tốt, kể sinh động như thật, làm người thấy như lâm vào cảnh thật, như nhìn thấy thiên quân vạn mã loạn chiến, làn tên mũi giáo không dứt, tướng quân Trường Ninh cưỡi ngựa đi đầu, dũng cảm tiến tới. Người chung quanh nghe đến cả kinh, khi thì mướt mồ hôi cho nữ tướng quân, khi thì nhiệt huyết sôi trào, nghe tới đoạn cuối cùng công phá trận địa, đoạt được Nam đô, bèn cao giọng reo hò lớn tiếng như sấm vỗ khen hay.
Thúc Thận Huy mỉm cười dưới nón lá, cảm thấy vinh yên thật lớn.
Dù trong lòng y từ đầu đến giờ hơi có phần sợ hãi, thậm chí rằng, càng đến gần nàng ấy y càng cảm thấy e ngại không dám gặp. Biết mình bây giờ không phải chỗ nàng yêu, càng không xứng với nàng ấy. Nhưng mà mảnh đất dưới chân đã cách nàng ấy không xa, khát vọng muốn lại gần nàng đột nhiên càng thêm vội vàng.
Dù chỉ là có thể nhìn nàng từ xa xa, y cũng đủ hài lòng.
Lệnh sở ngay phía trước mặt.
Y cất bước, đang định đi tiếp, thì một thớt khoái mã từ sau vụt đến, trên ngựa hẳn là từ tiền tuyến đường xa chạy tới, chở ống tin, cao giọng quát người qua đường nhường đường, phi nhanh đến trước cổng lệnh sở, ngựa chưa kịp dừng hẳn thì người đã phóng xuống, vội vàng chạy vào trong.
Thúc Thận Huy ngẩng lên, nhìn tên lệnh binh vừa chạy vào sau cổng, ý cười dần biến mất.
Y có một dự cảm, có lẽ đã xảy ra chuyện ngoài dự kiến.
Y không do dự, lập tức cất bước vội đi theo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.