Dưới nến sáng, Khương Hàm Nguyên và Vô Sinh ngồi đối diện nhau, lúc này mới nhìn thấy rõ, chàng gầy vô cùng, như đã trút bỏ hình dáng, không chỉ thế, dung nhan cũng bị tổn thương, một bên gò má còn lưu lại dấu vết bị lửa thiêu đốt qua. 
Chàng không còn vẻ đẹp ngày xưa, nhưng trên mặt chàng, vẫn thủy chung mang theo ý cười. 
Nếu ví chàng trước đây như một đỉnh núi tuyết cao xa xa, siêu nhiên xuất trần, khiến người bất giác sinh cảm giác ngưỡng vọng trong lòng, thì chàng hiện tại như đã bước xuống chỗ ngồi trên cao. Khương Hàm Nguyên cảm thấy chàng không còn Vô Sinh trước kia nữa. Mà giờ đây chàng như một người sống sờ sờ, chân thực, có máu thịt, hơi thở và nhiệt độ. Lúc nói chuyện với cô, chàng cũng không còn xưng bằng tiểu tăng. 
“Tội lỗi của ta, chết muôn lần không đủ để chống đỡ. Nhưng ta vốn có thể lựa chọn cách thức khác, hỏa thiêu, là chính ta sở cầu. Đạo ngã của ta là khám phá nỗi khổ của nhân gian, cam tâm tình nguyện dùng cách chứng đạo này để cầu cho tu hành viên mãn. Nhưng, đến một khắc liệt hỏa thiêu thân, ta mới rốt cuộc hiểu ra, ta chỉ là một kẻ phàm tục mà thôi.” 
“Lúc bé ta may mắn trốn thoát, được Động Pháp thu làm môn hạ, từ đấy nhận được che chở. Ta xem như đã thoát khỏi hồng trần, một lòng khổ tu, nhưng nỗi lo sợ từ đầu đến cuối chưa từng rời xa ta, mãi về sau, ta càng rơi vào nghiệp chướng, chấp mê bất ngộ.” 
“Một khắc ấy, ta chợt nhận 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-tinh/653101/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.