Ngày đó, chuyện liên quan tới buổi triều hội được rõ ràng truyền ra. 
Vô Sinh hiến tỉ xong, nói lời kinh người, tự xin chết. 
Đầu tiên là chàng giải thích vì sao năm ấy mình Tây du. 
Lúc Sư phụ Động Pháp của chàng từ Tây Vực đi về Lạc Dương, từng mang theo tám mươi mốt bộ quyển kinh, nửa đường bị hư tổn, đến nơi chỉ còn lại không đến một nửa, điều đó trở thành tiếc nuối suốt đời của Động Pháp. Sau khi ông viên tịch, chàng nhân cơ hội bù đắp lại ý chí cả đời không trọn vẹn của thầy mới lên đường Tây du. Cả một quãng đường chàng nhìn thấy chúng sinh bi thảm, đến khi chính mình cũng trải qua cửu tử nhất sinh trở về, ngang qua gần Vân Lạc, theo một đội buôn bị kỵ binh người Địch bắt được, nhận hết trừng phạt, bản thân bị trọng thương, lúc tính mạng treo trên sợi tóc thì được tướng quân Trường Ninh cứu, mới sống sót. 
Trải qua đại kiếp, chàng cảm giác được sâu sắc nỗi khổ nhân gian, trong khi bản thân vẫn chưa ngộ đạo, thế là xem kiếp nạn này coi như là buổi khảo luyện, vì đại ngộ, vì minh tâm, cũng vì sớm ngày hoàn thành di nguyện của tiên sư mà dừng chân ở một hang đá trong núi tu hành dịch kinh. Không ngờ, bản thân nghiệp chướng nặng nề, cho đến nay không những không thể tu thành chính quả mà ngược lại còn biến thành lá bùa để cho người khác làm ác cho đời, gieo hại vô tận. 
Động Pháp nhận chàng truyền y bát, năm ấy chàng từng lập tâm nguyện, sau khi Tây du 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-tinh/653099/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.