🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đại hạn Ti Thiên giám quan trắc được, rốt cuộc đã trong lúc vô tình mà đến.

Đất đai bắt đầu rạn nứt, trong giếng thiếu nước.

Đất đai ngàn dặm của dân gian đã chết.

Thế gia Gầy giống gia âm thầm để ý tới Lương Mễ, cầu nguyện thứ đồ chơi này cũng bị hạn cùng chết.

Mà chửi rủa của dân gian đối với Đệ Tam Mộng cũng bớt dần.

Hoa màu khác trong ruộng đua nhau chết héo, chỉ còn Lương Mễ, vẫn ngạo nghễ đứng thẳng.

Khí hậu ác liệt như khảo nghiệm với nó. Mỗi lúc một nóng, mặt trời nướng cả vùng đất rộng lớn.

Mà dáng cây Lương Mễ thấp lùn, lá mập như cây xương rồng cảnh, vững vàng khóa lấy mỗi một giọt nước.

Đợi đến chừng trong lòng sông xa xa không còn cả nước, đột nhiên có người phát hiện — lá, cành, thân Lương Mễ đều đầy nước!

Nước hơi có vị đắng, vào miệng hơi chan chát.

Nhưng giờ nào rồi, đâu còn ai quan tâm chứ?

Đến khi mọi người khát khô đến hết thấu, bèn lấy lá Lương Mễ nhai để sống.

Đệ Nhất Thu càng bận rộn, cục đúc khí của Ti Thiên giám đang chế tạo chùy đào giếng mới, mỗi ngày y đi khảo sát chỗ có thể khoan giếng sâu.

Nhiều lần về đến nhà, người y bẩn đến chẳng còn nhìn ra. Mệt mỏi đến không muốn nói chuyện.

Thượng Kinh cũng thiếu nước, Hoàng Nhưỡng dứt khoát mua pháp bảo Hút Bụi, mỗi ngày xử lý mớ quần áo giúp y.

Y không muốn nói chuyện, Hoàng Nhưỡng cũng lười nói chuyện với y.

Thế là hai người thường xuyên ai làm việc nấy, không nói câu nào.

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-tinh/653085/chuong-92.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.