Khuất Man Anh đi đến cạnh Hoàng Quân, một tay bà cầm lê nướng của Hoàng Quân nấu, một tay xoa đầu Hoàng Quân. 
“Không cần sợ.” Bà nhẹ nhàng nói, “Dì đã đến, sẽ không mặc kệ hai đứa.” 
Hoàng Quân nghe xong, cũng không lộ vẻ cảm động đến rơi nước mắt, nàng chỉ nhẹ gật đầu. 
Hoàng Nhưỡng bưng lê nướng, định đi dỗ Hà Tích Kim. 
Đám trưởng thôn đang vây quanh Hà Tích Kim, nài nỉ ông nhất định phải làm chủ cho mọi người, bắt kẻ gian ác kia. 
Hoàng Nhưỡng cũng không thể cố chen vào, nàng bưng lê nướng chờ một bên. 
Bỗng nhiên, chung quanh đột nhiên im ắng lại. 
Một bộ đồ trắng êm dịu như tuyết, vào khuôn viên bước tới. Toàn bộ khu nhà nông ngói xám tường đất dường như cũng sáng rỡ lên vì hắn. 
“Là Tạ thủ tọa.” đám người nhao nhao dạt ra một đường, “Tạ thủ tọa, bọn tôi mong ngài mãi.” 
Hoàng Nhưỡng quay lại, nhìn thấy thấp thoáng trong nắng, người kia đi như gió, bước tới đây. 
Tạ Hồng Trần. 
Lúc này, hắn còn chưa kế nhiệm vị trí Tông chủ. 
Nhưng xem đám người tôn kính hắn, chắc hẳn cũng tỏ tường thân phận tương lai của hắn. 
Hoàng Nhưỡng lại gặp lại hắn, đến xúc động trong lòng cũng không còn. 
Nàng xoay người, chạy đến cạnh Khuất Man Anh. Tạ Hồng Trần không để mắt đến nàng, suy cho cùng, sao hắn lại để ý một đứa bé mới tám tuổi chứ? 
“Tạ Tiên sư, ngài xem vết thương này.” Trưởng thôn vội nhường chỗ bên cạnh Hà Tích Kim cho Tạ Hồng Trần. 
Xét về bối phận, Tạ Hồng Trần thấp hơn Hà Tích Kim. Về 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-tinh/653065/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.