Ngọc Hồ Tiên Tông, sơn môn vững chãi, đền đài nguy nga. 
Hoàng Nhưỡng theo Tạ Hồng Trần, lần thứ hai đi tới chân núi. Nàng ngẩng nhìn thánh địa Tiên môn không thể rung chuyển này. Trong nháy mắt đó, nàng lại có thể cảm giác được nỗi vui mừng rúng động dữ dội ngoài đời thật năm Thành Nguyên thứ năm. 
Người đi trước mặt nàng, vẫn là Tạ Hồng Trần. Thế nhưng năm tháng vội vã hơn trăm năm, chuyến đồng hành của họ hôm nay, đã hoàn toàn đổi khác. 
Tạ Hồng Trần đưa nàng theo một đường, đi qua khu nhà buôn bán và đạo đàn, rồi đến khu nhà khách vườn Hoà Hợp. Ngọc Hồ Tiên Tông hôm nay, không có hoa lan khắp núi. Lúc Hoàng Nhưỡng đi mà như không phải đi giữa con đường lên núi, cảnh trước mắt nhìn thấy cùng hơn trăm năm sau lặng lẽ chồng lên nhau. 
Ngọc Hồ Tiên Tông lúc này, hoa lan còn chưa phủ đầy. 
À, sau này cũng sẽ không có nữa. 
Vật ê hề cũng không trân quý, nhớ làm gì. 
“Nàng mới vào môn, trước tiên cần bái kiến Lão tổ. Theo ta đi đến đỉnh Ám Lôi.” Tạ Hồng Trần không quay lại. Không biết vì sao, cảnh tượng xuất hiện trong lòng không giải thích được. Cứ như con đường mòn này, hắn đã từng đưa người này đi qua. 
Lão tổ à… Hoàng Nhưỡng khẽ nhếch khóe miệng, nói: “Có thể gặp được lão nhân gia, e là đêm nay Nhưỡng vui đến không ngủ được.” 
Đương nhiên Tạ Hồng Trần không nghe ra ý nghĩa chân chính trong câu này, hắn nói: “Lão tổ nghiêm khắc, nàng ở trước mặt ngài ấy phải hiền lành khiêm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-tinh/653034/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.