Chương trước
Chương sau
Từ năm Thành Nguyên thứ nhất cho đến Thành Nguyên năm thứ năm, thời gian vội vã trôi.
Đới Nguyệt từ một nha hoàn vô danh dần dần tiếng tăm nổi khắp thiên hạ. Hoàng Nhưỡng bình thường không biết gầy giống thế nào, song những chủng loại đưa cho cô lại hết sức hoàn mỹ. Mỗi một loại giống đều là cao cấp đắt đỏ, đều có thể khiến người người tranh đoạt.
Đới Nguyệt lấy làm kinh hãi —— mấy năm qua, Hoàng Nhưỡng vốn không mấy mất thời gian vào chuyện gầy giống. Mà sao nàng ta lại dễ dàng có thể nuôi ra những giống hoàn mỹ thế?
—— đương nhiên, bất kể thế nào cô nàng cũng không thể nghĩ ra, mấy loại này, năm đó ở ngoài mộng Hoàng Nhưỡng thử gầy từ lâu cũng không có tiến triển mấy. Hôm nay nhìn dễ dàng chẳng qua là vì năm đó dốc hết tâm huyết đến nơi chốn mà thôi.
Vì vậy trong năm năm đó, Đới Nguyệt không chỉ có mỗi Lương Mễ kinh thế mà cô còn “tạo” xong một loại trà tên là Nhất Biện Tâm nổi tiếng.
Năng suất Nhất Biện Tâm cực thấp, nhưng vào miệng thơm ngọt, đủ để kẻ khác lãng quên Chẳng bao lâu loại trà này đã trở thành vật mà đám Vương cung quý tộc tranh nhau bằng được.
Thậm chí cô còn gầy ra cho y quan thiên hạ một loại dược liệu tên là Sen Đắng, hữu hiệu cho việc phòng ngừa vết thương bị viêm nhiễm mưng mủ. Mà sản lượng Sen Đắng lại lớn, dĩ nhiên cũng rẻ tiền, đem mài ra phấn liền trở thành phương thuốc phòng ngoại thương của nhà nhà.
Còn có một giống đậu, không chỉ có sản lượng quả gấp bội, mà hoa, lá, thân, cả cây đều vô cùng mềm, toàn bộ đều ăn được. Nhiều lần gây giống mà hơn nữa đều thu hoạch thành công lớn. Đới Nguyệt như trăng được sao săn đón vây quanh, đi đến bất kỳ nơi nào cũng được khen ngợi như thủy triều. Dần dần, họ đều gọi cô là “Đới Nguyệt cô nương”. Người thế gian thậm chí còn đặt cho cô một cái danh là Huyền Độ tiên tử.
Ngày càng nhiều các công tử quý gia đến cầu hôn cô.
Đương nhiên, cô là gia nô của Hoàng gia, chuyện hôn nhân của cô, dĩ nhiên phải thông qua Hoàng Thự.
Mà Hoàng Thự hẳn sẽ không cho phép. Đám quý công tử dĩ nhiên có thể xìa ra điệu kiện hậu đãi, nhưng cho dù điều kiện có tốt có hậu cỡ nào, trước sau so ra cũng kém hơn tài phú mà Đới Nguyệt đem lại cho Hoàng gia ngày hôm nay.
Hoàng Thự cũng không ngốc. Vì vậy mấy anh công tử tới cửa, một người hai người, tất cả đều bị hất hết.
Đới Nguyệt ở bên ngoài thanh danh hiển hách, nhưng ở Hoàng gia, trước sau cô cũng chỉ là một nha hoàn. Hoàng Thự ắt hẳn không tự dưng chia đất riêng cho cô, thậm chí cô vẫn ở trong viện của Hoàng Nhưỡng.
Hoàng Nhưỡng dĩ nhiên không hà khắc với cô, song mọi ăn mặc chi phí của cô cũng không giống như Hoàng Nhưỡng. Nhưng Đới Nguyệt biết, không thể cứ tiếp tục thế này. Cô muốn mưu một con đường sống cho mình.
Đầu xuân Thành Nguyên năm thứ năm, Hoàng Nhưỡng đang luyện công, bỗng có hạ nhân đến mời nàng đi chính sảnh gặp khách.
Hoàng Nhưỡng thay y phục, đưa Đới Nguyệt theo đi ra chính sảnh.
Mới vừa vào trong sảnh, đã thấy Hoàng Thự và Đệ Nhất Thu phân chủ khách ngồi xuống. Hoàng Nhưỡng tiến lên thi lễ: “Chào Giám chính đại nhân.”
Mấy năm chuyên tâm tập võ, hôm nay thân thể cô không còn yếu ớt không mặc nổi đồ, mà còn như cơn gió to, tư thế hiên ngang thoải mái.
Đệ Nhất Thu mỉm cười, nói: “Thập cô nương miễn lễ.”
Hoàng Nhưỡng đứng dậy, ngồi vào bên cạnh Hoàng Thự. Sau đó nghe Đệ Nhất Thu nói: “Thực không dám giấu, hôm nay tại hạ đến đây, là có một chuyện, mong gia chủ thành toàn.”
Thành, thành toàn… trong lòng Hoàng Nhưỡng chợt nhảy, đột nhiên nhớ tới —— lúc Đệ Nhất Thu đến cầu thân nàng trước đây, chính là Thành Nguyên năm thứ năm!
Ô, lẽ nào hôm nay y lại đến cầu thân mình?! Hoàng Nhưỡng bỗng chốc vô cùng xoắn xuýt, xưa kia nàng không thích kiểu người như Đệ Nhất Thu. Thời điểm đó nàng luôn vô cùng mến mộ, khát vọng đôi cánh vững chãi nhất và vòng tay kiên cố nhất.
Nhưng giờ đây, Hoàng Nhưỡng đã biết, trên đời này vốn dĩ không có vòng tay đầy sức lực kiên cố nhất gì cả.
Vậy lúc này, còn cự tuyệt ư?
Hoàng Nhưỡng thầm do dự, dù sao thì Đệ Nhất Thu ngoài mộng, từ lúc đến cầu thân nàng lần này, đã nhung nhớ nàng hơn một trăm năm. Phần tâm ý ấy, nếu nói là cảm thiên động địa cũng không phải quá.
Ngẫm lại ở Bạch Cốt nhai Đệ Nhất Thu còn cầu y cho mình, Hoàng Nhưỡng cũng thật cảm thấy nao lòng.
Có điều đang năm năm khổ tu võ đạo, cũng không thể thất bại trong gang tấc.
Trong tích tắc, đủ loại ý nghĩ hỗn loạn xà ngầu. Lòng Hoàng Nhưỡng như mê loạn.
Đúng vào lúc này, Hoàng Thự cũng lên tiếng: “Vậy à? Mời điện hạ nói.”
Đệ Nhất Thu chậm rãi nói: “Tại hạ muốn đến gia chủ xin hỏi cưới…” Ánh mắt y quét tới, Hoàng Nhưỡng vội lảng đi. Đệ nhất Thu tiếp tục nói: “Đới Nguyệt cô nương làm vợ. Mong gia chủ thành toàn.”
Khoan… đợi đã đợi đã, dừng!
Tất cả mọi ý nghĩ lộn xộn của Hoàng Nhưỡng đều đọng lại trong tích tắc. Xin hỏi cưới Đới Nguyệt?!
Sai sai!
Thành Nguyên năm thứ năm ngoài giấc mộng, Hoàng Nhưỡng và y thật ra cũng chẳng mấy khi cùng xuất hiện. Lại nói, cũng là vụ xuân hàng năm gặp nhau một lần, mỗi lần đều có Hoàng Thự ở đây.
— để bo bo giữ chặt thanh danh mình, ắt là Hoàng Nhưỡng đã không cùng đàn ông gặp mặt riêng.
Mà lúc đó, Đệ Nhất Thu người không quen biết mình cũng lựa chọn đến cầu hôn mình. Sao giờ lại đổi thành…
Nghĩ tới đây, Hoàng Nhưỡng chợt hiểu ra —— nào có nhất kiến chung tình gì chứ. Hay là tên chó này nhìn trúng năng lực gầy giống của chính mình! Bởi… “Huyền độ tiên tử” lần này là Đới Nguyệt, y dĩ nhiên đổi sang xin cưới người được chọn!
Hoàng Nhưỡng kết hợp với thái độ làm người của Đệ Nhất Thu trăm năm sau, nhanh chóng ra kết luận — y năm đó, muốn hớt mình tới tay thôi!
Tên chó! Tuy rằng ta không phải người, nhưng mà ngươi là chó chính hiệu đấy!
Cũng không đúng, nếu nói lúc ấy y cầu hôn chỉ là muốn hớt tay trên, đến sau này mình trở thành xác sống, sao y lại săn sóc tỉ mỉ, dùng mọi cách chiếu cố chứ? Việc gì y phải đến Bạch Cốt nhai cầu y cho mình? Cần gì phải hao tổn tâm cơ, kết giao với Hà Thủ Ô?
Hoàng Nhưỡng nghĩ không ra. Thật ra ở thế giới ngoài mộng, sau khi nàng thành thân như mất liên hệ với toàn bộ thế giới. Đến trấn Tiên Trà nàng cũng chưa từng quay lại, đừng nói là gặp Đệ Nhất Thu.
Tình cảm Đệ Nhất Thu từ đâu mà ra nhỉ?
Mặc kệ tình cảm của y từ đâu mà ra, dù sao quay về hiện tại là tự mình đa tình. Hừm, Hoàng Nhưỡng hết sức khó xử. Đới Nguyệt cúi đầu, mặt ửng hồng.
Hoàng Thự khẽ khựng lại, nói: “Điện hạ nói đùa rồi, Đới Nguyệt chẳng qua cũng là con nha đầu thô kệch, sao xứng với dòng dõi quý tộc thiên hoàng của ngài? Hơn nữa, từ nhỏ con bé đã hầu hạ Nhưỡng nhà ta, nếu không có nó, A Nhưỡng nhà ta cũng sẽ không quen. Nhưỡng à, phải thế không?”
Lão cao giọng hỏi, Hoàng Nhưỡng sao không rõ ý lão chứ? Với thân phận địa vị của Đới Nguyệt hôm nay, không phải ai muốn cưới là cưới đâu.
Đúng vậy. Thanh danh Đới Nguyệt hôm nay, tên chó nhà ngươi không rỏ chút máu sẽ không đưa người đi được nha. Hoàng Nhưỡng đương nhiên hiểu tâm tư của Hoàng Thự, đành hùa: “Cha nói phải.”
Đệ Nhất Thu vẫn tiếp lời: “Thập cô nương? Ồ, xem ra muốn kết hôn với Đới Nguyệt cô nương, chỉ có thể cưới nạp luôn cả Thập cô nương nhỉ. Nếu muốn cưới Thập cô nương thì lại là cuỗm đi hòn ngọc quý trên tay gia chủ. E là phải dùng toàn bộ trấn Tiên Trà làm sính lễ rồi.”
Y lầu bầu, Hoàng Nhưỡng đã nổi cơn tam bành từ lâu, —— ngươi nghe thử xem ngươi nói tiếng người đó hử?!
Hoàng Thự lại nghe đến mắt sáng ngời! Nếu Đệ Nhất Thu có thể đem toàn bộ trấn Tiên Trà phân phong cho lão, một Đới Nguyệt, thậm chí là Hoàng Nhưỡng, có gì mà không được?!
Thế nên, Hoàng Thự nói ngay: “Nếu điện hạ đã phí tâm tư thế cũng đủ thấy chân thành. Nhưỡng à, ý con sao?”
Hoàng Nhưỡng mỉm cười đứng dậy, thành thực đi tới trước mặt Đệ Nhất Thu. Nếu hồi nãy nàng mất mát mà lúng túng, thì bây giờ, nàng chỉ còn nổi giận đùng đùng. Nàng khẽ hé môi, nói: “Bát Thập Lục điện hạ thật là có tâm.” Câu Bát Thập Lục điện hạ này trực tiếp khóa khóe miệng Đệ Nhất Thu cứng còng lại.
Hoàng Nhưỡng tiếp tục nói: “Đáng tiếc tuy Nhưỡng là thổ linh thôn dã, song lại luôn ngưỡng mộ trong lòng người tự mình cố gắng tự lập. Nếu Bát Thập Lục điện hạ là một người đàn ông dựa vào tổ tiên dư dả miễn cưỡng ấm áp qua ngày, mà tầm thường không có chí tiến thủ, không chút gầy dựng, Nhưỡng thực sự không thích.”
Nói xong, nàng vén áo thi lễ: “Xin Bát Thập Lục điện hạ thứ lỗi.”
Tên chó, vốn định lần này sẽ dịu dàng chút với ngươi, nhưng mà ngươi – không – xứng!
“Bát Thập Lục điện hạ” hóa đá tại chỗ, bị chế giễu đến mặt không còn là mặt mũi không còn là mũi. Trong chốc lát, chấn kinh đến chén trà trong tay cũng quên đặt xuống.
Lý Lộc chấn kinh, cả giận nói: “Hoàng Thự lớn mật! Ngươi dạy dỗ con gái thế đấy hử? Nàng thật là đại bất kính!”
Hoàng Thự tức giận mắng: “Hồ đồ, ngay trước mặt điện hạ mà dám nói lời tệ hại! Còn không mau xin điện hạ thứ tội!”
Nhưng trong lòng Hoàng Nhưỡng đã vô cùng tức giận, nào thèm để ý, đi thẳng. Đới Nguyệt nhìn Đệ Nhất Thu, rồi nhìn Hoàng Nhưỡng, không còn cách nào đành theo nàng im lặng đi.
Hoàng Thự đành cẩn thận bù đắp, nói: “Nha đầu kia thực sự đã bị thần làm hư, điện hạ vạn lần đừng nghe lời hồ đồ bậy bạ của nó. Chiều thần phải thưởng nó ăn roi, xem còn dám ăn nói điên khùng nữa không.”
Mặt Đệ Nhất Thu đầy âm u, mãi lâu sau mới nói: “Xem ra Thập cô nương quả thực vô tâm với tại hạ, việc này đến đây thôi. Nhưng bổn tọa vô cùng hoài nghi về cách gia giáo của gia chủ, sau này không cần thiết lui tới nữai.”
Nói xong, mặt y đầy không vui, xoay người đi. Hoàng Thự bận bịu cản y, nói: “Điện hạ bớt giận, Nhưỡng nó không biết phải trái. Nhưng theo thần thấy, Đới Nguyệt lại vô cùng cố tình với điện hạ. Chi bằng điện hạ nạp con bé làm thiếp trước, về phần con nha đầu A Nhưỡng, thần sẽ dạy dỗ chặt chẽ. Nhất định phải dạy nó không dám càn rỡ nữa!”
Đệ Nhất Thu hừ lạnh, còn chưa trả lời. Lý Lộc bên cạnh thấy thế, nói: “Cũng tốt. Dù sao điện hạ nhà bọn ta cũng là có ý với Đới Nguyệt cô nương.”
Hoàng Thự vội hỏi: “Điện hạ, vậy chuyện trấn Tiên Trà…”
Đệ Nhất Thu trầm giọng nói: “Cô con gái nhà ông dù thiếu dạy dỗ, song bổn tọa cũng là một lời ngàn vàng.”
Hoàng Thự lập tức mừng rỡ ra mặt, “Hoàng mỗ đây chúc mừng điện hạ vui được mỹ thiếp.”
Đệ Nhất Thu lúc này mới gật nhẹ, nói: “Ba tháng nữa, bổn tọa tới cửa nạp cưới.”
Hoàng Thự được món hời lớn vậy, nhiệt tình tiễn đám Đệ Nhất Thu ra cửa.
Ra khỏi Hoàng gia, Đệ Nhất Thu lên xe ngựa, Lý Lộc và Bảo Võ cưỡi ngựa theo. Chờ xe ngựa đi trước, Lý Lộc mới nói: “Lần này tuy nói Giám chính thành công cầu được Đới Nguyệt cô nương, nhưng cũng làm Thập cô nương tức giận đến không nhẹ. Lương tử kia e phải kết* rồi.”
(*) kiểu kết mối nối trong kết cấu dầm cột trong nhà, mượn chỉ kết oán hoặc sinh ra mâu thuẫn mà khó có thể hóa giải.
“Cũng không hẳn.” Bảo Võ nhướng mày, bắt chước giọng Hoàng Nhưỡng, nói: “Bát Thập Lục điện hạ…”
Dứt lời, anh ta cười to ra tiếng. Lý Lộc vội quát: “Câm miệng, ngươi chán sống hả?!”
Bảo Võ vội câm họng, đúng lúc này, trong xe ngựa, tiếng Đệ Nhất Thu vọng ra: “Hai ngươi thích chuyện phiếm thế thì vào nói cho đủ.”
… Lý Lộc và Bảo Võ vào trong xe, Đệ Nhất Thu đặc biệt dặn phu xe đi thật chậm. Hai người đành một khắc cũng không được ngừng tìm lời vô nghĩa nói cả một đường. Đợi về tới Ti Thiên giám, cổ họng muốn tứa máu.
Trong tiểu viện, Hoàng Nhưỡng nào chỉ giận không ít. Mà thật sự ước gì có thể lột da tên Đệ Nhất Thu. Cũng may nàng biết đây cũng chỉ là một giấc mơ, mới lười để ý đến tên nhãi này.
— còn phải dốc lòng tập võ quan trọng hơn, gì thì gì vài tháng nữa, Tạ Hồng Trần sẽ đến trấn Tiên Trà này bắt yêu.
Tư chất của mình có thể vào pháp nhãn được không, phải xem mấy tháng tiếp đến này.
Hồng Trần… Tốt xấu gì cũng là vợ chồng trăm năm, giấc mơ này, phân nửa tặng ngươi, phân nửa tặng cho Tạ Linh Bích.
Hoàng Nhưỡng tiếp tục bế quan, Đới Nguyệt cũng yên tâm đợi lấy chồng.
Vốn mọi việc đều thuận lợi, nhưng hôm nay, Phúc công công hầu cạnh hoàng đế Sư Vấn Ngư đột nhiên đến mời Đới Nguyệt, muốn cô nuôi trồng một gốc Song Xà quả cho bệ hạ. Đới Nguyệt chưa từng nghe đến loại dược thảo này, nhưng cô vẫn phải nhận lời.
—— Cô nàng biết Đệ Nhất Thu là con của Sư Vấn Ngư. Có thể lần này truyền đòi, chuyện nuôi trồng Song Xà quả chẳng qua là mượn cớ. Có thể là Sư Vấn Ngư chính là muốn gặp cô con dâu tương lai này một lần.
Nếu cô nhận lời, người sẽ cho phép Đệ Nhất Thu. Hoàng Thự cũng sẽ khỏi ngăn cản, ngược lại còn phái người hộ tống cô một mạch đi Thượng Kinh.
Trước khi rời đi, Đới Nguyệt suy nghĩ thật lâu, vẫn không đến chào tạm biệt Hoàng Nhưỡng.
Không biết sao, mỗi lần gặp Hoàng Nhưỡng, cô cứ cảm thấy hào quang quanh mình như toàn bộ bị bong ra từng mảng. Như những sợi nhỏ xíu xiu khi đứng trước mặt người này.
Chiều hôm đó Hoàng Nhưỡng phát hiện nha hoàn hầu hạ đã đổi thành Lan Nhân. Nàng đương nhiên phải hỏi: “Đới Nguyệt đâu?”
Lan Nhân mới kể lại chuyện hôm nay. Nghe xong, Hoàng Nhưỡng cũng chỉ hờ hững gật đầu, nói: “Đúng là một khắc cũng không kịp đợi.”
Chuyện này ở ngoài mộng vẫn chưa từng phát sinh, nghĩ có lẽ là vì ngoài mộng nàng cự tuyệt Đệ Nhất Thu cầu thân. Đương nhiên Sư Vấn Ngư cũng không triệu kiến nàng. Hôm nay nếu Đệ Nhất Thu muốn lấy Đới Nguyệt, lại muốn dùng trấn Tiên Trà làm sính lễ, Sư Vấn Ngư truyền người vào Thượng Kinh nhìn một cái hình như cũng không gì lạ.
Song Xà quả gì đấy… quỷ mới biết là vật gì.
Hoàng Nhưỡng cũng không thèm màng.
Ngoài mộng nàng chung sống nhiều ngày với Đệ Nhất Thu, lại là ở tình huống đó. Nếu bàn về gần gũi tất nhiên là gần rồi. Nhưng nếu nói yêu đương, thì cũng chỉ giao tình nông cạn, thực sự chưa bàn tới.
Nên cũng không khó chịu.
— tên chó, Đới nguyệt có nửa dòng máu là hồ, cũng rất có mấy phần nhan sắc. Xin chúc ngươi diễm phúc vĩnh hưởng nhé!
Thượng Kinh, Đới Nguyệt trực tiếp bị đón vào trong cung, không hề gặp Sư Vấn Ngư.
Phúc công công đưa cô tới một tiểu viện, chỉ vào một chậu cây Song Xà quả nói: “Đới Nguyệt cô nương, bệ hạ từng nghe nói thuật gầy giống của ngài rất cao. Hôm nay Song Xà quả này, xin giao phiền ngài phí tâm.”
Phúc công công nở nụ cười nhỏ nhẹ, đầy hòa khí, nói: “Cây này ba mươi năm mở nở một nụ hoa, rồi ba mươi năm nữa kết quả. Quả giống cực kỳ khó bảo quản. Ý của bệ hạ, là mong muốn ngài có thể rút ngắn kỳ đậu quả của nó, dĩ nhiên, nếu ngài có thể nhân giống loại cây này thì không còn gì bằng.”
Đới Nguyệt nhìn trong cây Song Xà quả trong chậu, trong phút chốc há hốc mồm.
Đệ Nhất Thu đương nhiên biết Đới Nguyệt được đón vào trong cung, nhưng chẳng qua cũng chỉ nuôi trồng một gốc Song Xà quả thôi, y cũng chẳng để tâm.
Nào ngờ, chưa tới mấy ngày, trong cung xảy ra chuyện lớn, cái cây Song Xà quả kia, chết héo.
Phải biết, khóa cơ bản đầu tiên của ngành gầy giống là bảo vệ mầm giống. Thứ quý hiếm như Song Xà quả, cần phải thận trọng rồi thận trọng tối đa. Với thanh danh Đới Nguyệt hôm nay,lại mắc phải sai lầm cực lớn này thực đáng khiếp sợ.
Lúc Đệ Nhất Thu nghe được, lập tức chạy vào trong cung.
Đới Nguyệt đang ôm chậu Song Xà quả héo khô, run rẩy từ bao giờ, mãi không thốt ra lời. Đệ Nhất Thu đành hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Thiếp… Thiếp…” Đới Nguyệt khóc lóc nghẹn ngào.
Phúc công công bên cạnh nói: “Giám chính, chậu Song Xà quả này, bệ hạ dùng hết nhân lực mới tìm được một gốc! Hôm nay lại… lại… chuyện này phải làm sao mới phải đây!”
Đệ Nhất Thu đón lấy chậu Song Xà quả, quả nhiên gốc rễ đều đã chết héo.
Y nhìn Đới Nguyệt, ánh mắt tự nhiên trở nên kỳ lạ.
Đới Nguyệt túm chéo áo của y, thút thít nói: “Thập cô nương… Thiếp muốn gặp Thập cô nương, nàng ấy chắc chắn sẽ có cách!”
“Thập cô nương… Hoàng Nhưỡng?” Có huyền cơ gì thế này? Đệ Nhất Thu chau mày.
—— mặc kệ có huyền cơ gì, hiện giờ y cũng rắc rối to. Cô gái kia, nhìn thù dai cực kỳ nhé…
Giám chính đại nhân thầm ớn lạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.