Bên ngoài Duệ Vân Điện truyền đến tiếng bước chân, người tới không phải Tạ Nguyên Thư, mà là Hoàng Nhưỡng. 
Tạ Hồng Trần thấy nàng, nhất thời nhíu mày, hỏi: “Nàng tới làm gì?” 
Hôm nay Hoàng Nhưỡng phá vỡ sự ăn ý giữa bọn họ – – đó là xưa nay chưa từng tới Điểm Thúy Phong. 
Thật ra một năm trước khi thành thân, Hoàng Nhưỡng cũng có tới đây vài lần. Nhưng mỗi lần đến, Tạ Hồng Trần đều bày ra vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt. Nhiều lần như vậy, nàng biết Tạ Hồng Trần không thích, nên cũng không tới nữa. 
Nhưng hôm nay, trong tay nàng bưng một chung canh ngọt, nói: “Hôm nay ta nói lời không nên nói, càng nghĩ càng thấy trong lòng bất an. Lúc này mới ra ngoài giải sầu. Đi đến bên ngoài cửa, thấy hạt sen chân núi vô cùng tươi mới, tiện tay làm canh hạt sen này. Ta về muộn cũng là vì chuẩn bị canh này, hiện tại cũng đã muộn nên không tiện gọi đệ tử đưa tới cho chàng.” 
Nàng cúi đầu, gương mặt trắng hồng vẫn đượm ý cười, nhưng lại mang theo chút ấm ức: “Lúc này mới mang đến cho chàng.” 
Mỹ nhân yêu kiều lại mang theo chút tủi thân, có là đá cứng thấy cũng phải động lòng. Nhưng Tạ Hồng Trần vẫn lạnh lùng nói: “Đặt xuống, sau đó ra về đi.” 
Hoàng Nhưỡng tiến lên vài bước, đặt canh ngọt trên kỷ án của hắn, nàng bỗng như phát hiện ra miếng ngọc bội trên bàn, không khỏi ồ lên một tiếng. 
“Sao ngọc bội này lại ở chỗ của chàng?” Nàng dịu dàng hỏi, lại thừa dịp thời gian Tạ Hồng Trần trả 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-tinh/258351/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.