Mấy ngày hôm nay cả hai không ai nói với ai câu nào. Hiếm lắm mới có bữa cơm ăn cùng nhau, nhưng không khí lại vô cùng nặng nề. Mà hai người, không ai chịu bỏ cái tôi của mình xuống trước, mới thành ra như vậy. Thím Chu tuy không chứng kiến tận mắt, nhưng nhìn thái độ của cả hai có thể hiểu ra ngay. Thím Chu không dám nói Dịch Thiên Kỳ, nên chỉ có thể khuyên cô đừng chiến tranh lạnh nữa, nhưng lại nhận được câu trả lời:
"Không có chiến tranh lạnh thì sao phải kết thúc. Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, thím Chu không cần phải lo."
"Tôi có thể không lo sao, cô mau nhìn xem hai người đến ăn cơm cũng không chịu nói chuyện, tôi..."
Thím Chu chưa kịp nói xong thì bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa. Từ Đan Đan bỏ quyển sách trên tay xuống, chạy nhanh ra mở cửa. Lát sau cô trở vào với một cái túi trên tay, vẻ mặt rất vui vẻ. Cô cầm theo quyển sách, nói với thím Chu một câu rồi đi lên lầu:
"Con lên lầu có chút việc, thím đừng lên nha!"
Nhìn cô vui vẻ đi lên, bà lại có chút mông lung. Rõ ràng lúc nãy rất bình thường, nói chuyện cũng chẳng có tí cảm xúc nào
Thế mà vừa ra ngoài, trở vào lại vui vẻ như vậy. Liệu có phải... Không thể nào, nhất định là nghĩ nhiều rồi.
Đang là cuối tháng, vì vậy nhân viên ở công ty đều ở lại làm đến tối muộn mới được về, Dịch Thiên Kỳ cũng không ngoại lệ. Hắn vẫn còn đang làm, nhìn đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-tinh-yeu/2440931/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.