Cả đêm Dịch Thiên Kỳ không về phòng, mới sáng sớm đã rời đi. Hắn dặn dò thím Chu phải chăm sóc cô thật tốt, nhưng lại không cho cô ra ngoài, không để cô tiếp xúc với người khác. Như vậy chẳng khác nào đang giam lỏng cô. Sau khi hắn đi, Từ Đan Đan mặc một chiếc áo dày che đi những vết đỏ trên người, bước xuống nhà ngồi vào bàn ăn. Cô chẳng khác gì một con robot đang máy móc nhai thức ăn, một chút cảm xúc cũng không có. Thím Chu biết hai người xảy ra chuyện, nhưng bà không biết nên an ủi làm sao mới phải. Khi bà lên tiếng gọi cô, Từ Đan Đan bất giác ôm lấy bà khóc lớn, miệng lẩm bẩm:
"Thím Chu, con muốn rời khỏi đây, con muốn rời khỏi căn nhà này."
Bà vòng tay ôm lấy cô, xoa đầu an ủi "Đứa trẻ đáng thương, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."
Tâm trạng Từ Đan Đan không tốt, Dịch Thiên Kỳ cũng chẳng khá hơn. Bây giờ hắn có chút hối hận vì đêm qua đã làm mà không suy nghĩ. Nhưng trong hoàn cảnh đó, vợ mình một mực nói muốn ly hôn, hắn làm gì còn lý trí mà suy nghĩ nhiều chứ. Càng nghĩ càng đau đầu, quăng hết ra sau đầu, hắn tập trung vào công việc, tránh để bản thân phải suy nghĩ linh tinh.
Tô Viễn còn chưa biết 'núi lửa' Dịch Thiên Kỳ đang phun trào, vừa đi vừa hát bản tình ca vui vẻ, không gõ cửa mà trực tiếp đi vào phòng. Anh để một tệp hồ sơ lên bàn hắn rồi ngồi xuống cái ghế đối diện nói:
"Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-tinh-yeu/2440914/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.