Ở trong nhà suốt một khoảng thời gian dài, cuối cùng Từ Đan Đan cũng có dịp ra ngoài tụ tập cùng bạn bè rồi. Để có thể đi, cô đã làm đủ mọi cách năn nỉ Dịch Thiên Kỳ. Hắn còn bắt cô phải bật định vị để chắc chắn rằng cô sẽ không bỏ trốn. Đột nhiên Từ Đan Đan cảm thấy bản thân cứ như là phạm nhân ấy, một chút tự do nhỏ bé cũng không có được.
Đối với mỗi buổi hẹn, Từ Đan Đan luôn đặc biệt đến sớm, cô không thích để người khác phải đợi mình. Vả lại, khi đến sớm như vậy, cô có thể ngồi một mình ngắm nhìn thành phố xa hoa này. Lúc đó là khoảng thời gian mà cô cảm thấy yên bình nhất.
Lát sau có hai người một nam một nữ xuất hiện trước mặt cô. Người nam kia tên Bùi Thuận, người nữ là Chu Kim Ngân, cả hai đều là bạn học thời cấp 3 của cô. Từ Đan Đan và Chu Kim Ngân ôm lấy nhau. Hai người đã rất lâu không gặp nhau rồi, thật sự có chút nhớ đối phương. Chu Kim Ngân nhìn cô thật kỹ, vui vẻ nói:
"Khí sắc dạo này tốt hơn rồi, xem ra cậu sống rất tốt."
"Đúng là tốt hơn so với trước đây."
Ngày nào Dịch Thiên Kỳ cũng cho cô ăn mấy món ăn bổ dưỡng, có thể không tốt được sao, còn có chút béo rồi. Cô quay sang chào hỏi Bùi Thuận:
"Đã lâu không gặp!"
"Đúng vậy, đã lâu rồi."
Đợi sau khi phục vụ mang nước lên, Chu Kim Ngân mới không nhịn được nữa hỏi Từ Đan Đan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-tinh-yeu/2440904/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.