Sau khi Từ Đan Đan tỉnh dậy được 2 ngày thì Từ Diệu Khánh đến thăm cô. Ông mang theo rất nhiều đồ bổ, trái cây, đều là những thứ trước đây ông chưa từng mua cho cô. Phương Từ Anh còn nấu một phần canh cá để ông mang đến cho cô. Lúc mới đến còn bị Dịch Thiên Kỳ chặn ở ngoài cửa không cho vào. Từ Đan Đan thấy hắn đi lâu chưa về, ra ngoài tìm mới biết chuyện. Cô biết ông đến đây tìm mình là vì việc gì. Vì để hắn không làm khó ông mà cô đã viện cớ:
"Thiên Kỳ, thím Chu gọi điện nói đã chuẩn bị xong đồ rồi, anh mau về lấy đi."
Từ đây trở về nhà cũng khá xa, để hắn rời đi, kéo dài thời gian để hai người nói chuyện. Dịch Thiên Kỳ dùng dằng không muốn đi, cô phải năn nỉ mãi hắn mới chịu rời đi.
Từ Đan Đan ở trong phòng bệnh mãi cũng ngột ngạt. Nhân lúc bên ngoài đang nắng đẹp, lại có gió mát, nên hai người đã ra ngoài ngồi. Từ lúc gả cô đi, Từ Diệu Khánh mỗi lần gặp cô đều căng thẳng, ông xoa hai tay vào nhau, ngập ngừng không dám nói. Cuối cùng vẫn là cô lên tiếng trước:
"Ba đến đây, là vì chuyện của Diệu Hàm đúng không?"
"Đúng, đúng." Ông trả lời gấp, trong giọng nói còn mang theo chút căng thẳng
"Con đã nói với Thiên Kỳ, thả em ấy ra. Con sẽ không truy cứu chuyện này."
"Ba xin lỗi con, nếu lúc trước ba nuôi dạy nó đàng hoàng, không nuông chiều nó quá mức, mọi chuyện sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-tinh-yeu/2440853/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.