Chương trước
Chương sau
"Chúng ta ly hôn đi!"

Một câu nói của cô, đánh thẳng vào trái tim của Dịch Thiên Kỳ. Hắn từng nghĩ cô sẽ không bao giờ đề cập đến vấn đề này nữa. Tại sao hôm nay cô lại nói về nó? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?

"Đan Đan, em đừng nói đùa, hôn nay không phải cá tháng tư."

"Em không đùa, em nói thật. Chúng ta ly hôn đi!"

"Đủ rồi." Dịch Thiên Kỳ đã mất kiên nhẫn, nhưng vẫn kiềm lại giọng nói "Anh mệt rồi, có gì sáng mai rồi nói."

Từ Đan Đan cười trong nước mắt, bây giờ thậm chí cả sự kiên nhẫn hắn cũng không thể dành cho cô. Trước đây hắn sẽ sốt sắng hỏi cô có chuyện gì, nhưng bây giờ chỉ để lại một câu rồi đi một mạch lên lầu. Cả buổi tối, hắn cũng không đặt chân xuống dưới nữa.

Sáng hôm sau Dịch Thiên Kỳ tỉnh dậy, theo thói quen xoay người ôm lấy người bên cạnh. Nhưng chỗ bên cạnh không có người, cũng chẳng có chút hơi ấm nào. Hắn mới nhớ lại việc hôm qua, nghĩ rằng cô đang giận dỗi nên ngủ ở phòng khác rồi. Hắn đánh răng xong thì đi qua phòng thiết kế tìm cô, nhưng không thấy người đâu. Hắn lại xuống dưới, tìm hết một vòng vẫn không thấy cô đâu. Hắn láy điện thoại gọi, cũng chỉ nghe được giọng nói không cảm xúc của tổng đài. Dịch Thiên Kỳ tức giận ném điện thoại xuống sofa rồi ngồi xuống đó. Hắn cố gắng nhớ lại xem bản thân có phải làm gì khiến cô không vui. Nhưng nghĩ mãi, vẫn không nhớ ra được việc gì.



"Có nhất thiết phải làm mọi việc trở nên như vậy không?"

Chuông điện thoại reo lên, Dịch Thiên Kỳ không nhìn tên mà lập tức bắt máy:

"Đan Đan, em đang ở đâu, em muốn làm gì?"

Đối phương vừa mới nghe máy đã bị mắng, ngơ ra nói với hắn "Là tôi, Tô Viễn."

"Là cậu à. Có việc gì?"

"Mẫn tổng hẹn 10 giờ gặp mặt, cậu bận gì không?"

Dịch Thiên Kỳ xem giờ trên điện thoại rồi nói lại với Tô Viễn "Không có, cậu sắp xếp đi."

"Ừ."

Tô Viễn dặn dò lại với thư ký một số việc. Sau khi thư ký ra ngoài, anh nhớ lại lúc nãy hắn bắt máy có nhắc đến Từ Đan Đan, vậy là không nhịn được tò mò hỏi:



"Cậu và chị dâu cãi nhau à?"

"Không có. Lo tốt chuyện của cậu đi, đừng quản chuyện của tôi."

"Làm gì tôi thèm quản lắm ấy."

Tô Viễn quá quen với thái độ này của Dịch Thiên Kỳ rồi. Lúc anh định tắt máy thì nhớ ra một chuyện, liền nói lại với hắn:

"À, đúng rồi, chiều hôm qua chị dâu có đến tìm cậu, nhưng cậu không có ở đây. Hôm qua bận quá tôi cũng quên nói lại với cậu."

Nói xong anh cúp máy luôn, không để Dịch Thiên Kỳ có cơ hội mắng mình. Dù sao cũng đâu phải bản thân muốn như vậy, là do công việc quá bận mà.

Lời nói của Tô Viễn khiến Dịch Thiên Kỳ như bừng tỉnh. Hắn đi check camera xem thử rốt cuộc hôm qua có chuyện gì. Bởi vì hắn hiểu rõ tính cô, chắc chắn phải có gì đó tác động mới khiến cô đòi ly hôn. Tua đi tua lại vài đoạn, cuối cùng hắn nhìn thấy hình ảnh Lương Tuệ cùng Diệp Như Nguyệt đến nhà. Quả nhiên là có chuyện, vậy mà đêm qua hắn lại thờ ơ với cô, thật đáng trách. Sáng ra lại không biết cô đi đâu. Hắn nhớ đến một nơi, liền lên phòng thay quần áo rồi lái xe đi.

"Cậu ấy sao rồi?"

"Vừa mới ngủ, đừng làm ồn đến cậu ấy."

Chu Kim Ngân nhẹ nhàng đóng cửa phòng, dẫn Bùi Thuận xuống dưới nhà để Từ Đan Đan ngủ một chút. Đêm qua sau khi Dịch Thiên Kỳ lên phòng, cô đã ngồi dưới sofa khóc rất lâu, nhưng hắn vẫn không xuống hỏi cô câu nào. Nghĩ đến một ngày tồi tệ của bản thân, thiết nghĩ cuộc hôn nhân này nên đến lúc dừng lại rồi. Cô lang thang trong đêm, cứ đi một bước, nước mắt lại rơi xuống. Cứ đi như vậy, sau đó cô đứng trước cửa nhà của Chu Kim Ngân, nhẹ nhàng gõ cửa. Gõ hai cái thì Chu Kim Ngân ra mở cửa. Cô hốt hoảng vì nhìn thấy Từ Đan Đan nước mắt đầy mặt.

"Có chuyện gì vậy? Cậu sao vậy?"

Từ Đan Đan không nói, chỉ ôm lấy cô bạn thân khóc nức nở. Chu Kim Ngân biết hiện tại có hỏi cũng không hỏi ra được gì, vì vậy kéo cô vào nhà, để cô bình tĩnh lại mới là quan trọng nhất.

Sau khi Từ Đan Đan kể cho Chu Kim Ngân nghe về cuộc hôn nhân của mình, cô mới hiểu Từ Đan Đan đã phả trải qua những gì. Chu Kim Ngân cũng từng đoán Dịch Thiên Kỳ cưới cô là có mục đích, nhưng không đoán được rốt cuộc là gì. Nhìn cách hắn đối xử với cô, cứ tưởng cô đã tìm được hạnh phúc, nào ngờ cũng chỉ là kẻ thay thế.

"Tớ phải đi tìm anh ta tính sổ."

"Cậu đừng đi."

Từ Đan Đan cố níu cánh tay Chu Kim Ngân lại, không để cô vì mình mà đắc tội Dịch Thiên Kỳ. Chu Kim Ngân nhìn cô cứ khóc không ngừng, trong lòng thương xót. Cô phải tìm cách dỗ mãi, Từ Đan Đan mới dừng được một chút. Nhưng lúc đi ngủ, Từ Đan Đan lại một lần nữa rơi nước mắt. Phải khóc đến mệt mỏi rồi mới ngủ, bên ngoài trời cũng gần sáng rồi. Chu Kim Ngân gọi điện cho Bùi Thuận nói cho anh biết, anh liền tức tốc chạy đến xem tình hình. Nhìn Từ Đan Đan đau khổ, anh không chịu được mà mắng Dịch Thiên Kỳ. Nếu không có Chu Kim Ngân cản lại, chắc anh đã đi tìm hắn đánh nhau một trận rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.