Trương Diễm cảm thấy chắc mình nhìn lầm rồi.
Di ảnh sao có thể mỉm cười chứ?
Nhưng hai chân cô ta lại như mọc rễ vậy, không cách nào động đậy được.
Khóe miệng người trên di ảnh càng lúc càng cong lên, tươi cười cũng càng ngày càng quỷ dị.
Tiếng khóc của con trai ông lão cũng càng lúc càng mờ ảo, mồ hôi lạnh trên người Trương Diễm không ngừng chảy ra.
Đây là mơ ư? Thế giới này sao có thể thật sự có quỷ chứ?
Trương Diễm hai mắt mở to, như là bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ. Một cánh tay già nua chậm rãi thò ra từ trong di ảnh, trên cổ tay có không ít thi ban, nhìn vô cùng khủng bố.
Lúc này, Trương Diễm đột nhiên phát hiện mình có thể động.
Chạy!
Cô ta không chút do dự xoay người, mở cửa phòng chạy thẳng ra ngoài.
Nương theo Trương Diễm chạy, cảnh vật xung quanh cũng bắt đầu xảy ra biến hóa.
Trước mặt cô ta đột nhiên xuất hiện rất nhiều gương mặt đồng nghiệp.
"Chị Diễm, chị chạy làm gì? Ở lại với chúng tôi đi!"
"Ở lại đây uống thuốc của chúng ta có thể bảo trì thanh xuân nha."
"Tại sao chị lại chạy, tại sao lại không uống?
Những gương mặt đồng nghiệp tự nhiên xuất hiện đó cầm trong tay thuốc không giống nhau, giống như muốn đem tất cả nhét vào miệng Trương Diễm.
Nhưng trong mắt Trương Diễm đó căn bản không phải thuốc mà là từng khối thịt hư thối, là trái tim đã biến thành màu đen.
"Tôi chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-tin-ta/3122694/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.