Đối với loại người như Lưu Cường, Ngô Bất Lạc hoàn toàn không có gì băn khoăn.
Dù sao có thể chết một cách thống khoái trong tay hắn còn hơn là rơi vào tay lũ quỷ đó chịu tra tấn.
Vì vậy Ngô Bất Lạc không hề có áp lực tâm lí cắt một đường trên cổ tay Lưu Cường, sau đó lấy ra một cái bình phun sương phun lên miệng vết thương.
Một mùi hôi thối khó ngửi tỏa ra từ cổ tay Lưu Cường.
Con người ngửi thấy mùi hương này chỉ thấy hôi thối nhưng đối với những thứ không phải người kia mùi hương này lại vô cùng thơm ngọt.
Mùi vị con người lúc nào là ngon nhất?
Đáp án chính là lúc sắp chết.
Trong lúc này, linh hồn con người vô cùng yếu ớt, khát vọng, vui buồn, các loại cảm xúc thi nhau bộc phát, đối với loại yêu quái ăn linh hồn mà nói chính là mỹ thực ngon miệng nhất.
Loại sương Ngô Bất Lạc phun cho Lưu Cường đại khái là đồ vật như thế.
Một loại thuốc có thể khiến Lưu Cường trong thời gian ngắn tiến vào trạng thái sắp chết.
Thuốc này xuất phát từ sự dâng hiến của hơn ba trăm kẻ ác ôn trước đó, cảm xúc tiêu cực bùng nổ, có thể ngay lặp tức hấp dẫn vô số quỷ quái.
"Mặc dù đã dùng rất nhiều lần nhưng tôi vẫn muốn nói, cmn thối quá." Ngô Bất Lạc che mũi, vẻ mặt ghét bỏ, "Sở Nhạc, phương thuốc cổ truyền này của anh có thể sửa đổi một chút không?"
Sở Nhạc lạnh lùng nhìn Ngô Bất Lạc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-tin-ta/3122687/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.