🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"A___"

Cùng với một tiếng thét chói tai, đám cưới cổ quái này cuối cùng cũng ngừng lại.

Tân nương đã chết.

Kiệu hoa đã tới cửa lớn Lưu gia, chỉ chờ tân lang tiếp tân nương từ kiệu hoa ra là có thế thuận lợi bái đường.

Ai ngờ lúc tân lang đi tiếp tân nương thì đợi mãi không thấy tân nương trong kiệu bước ra, cuối cùng đánh bạo xốc màn kiệu lên, phát hiện hóa ra tân nương đã chết rồi. Đáng sợ là, tân nương không chỉ chết không nhắm mắt, hạ thân còn liên tục chảy máu.

Tử trạng quỷ dị như thế đương nhiên làm người khác sợ hãi.

"Sợ cái gì?"

Đang lúc mọi người chân tay luống cuống thì cuối cùng lão gia tử Lưu gia cũng xuất hiện.

Ôi chao.

Ngô Bất Lạc ở Lưu gia lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy đại lão gia Lưu gia trong truyền thuyết này. Nói thế nào nhỉ, bộ dạng chính là kiểu người phong kiến gia trưởng.

"Cha, ngài xem..." Tiểu thiếu gia cứng ngắc đi lên, nói lại qua loa sự tình.

CMN, hắn rất muốn nhập vào đại thiếu gia a.

Chuyện này là thế quái nào?

Tân nương chết theo kiểu này, sau khi chết mà không nháo ra chút chuyện gì đó thì hắn thực xin lỗi chính mình thi một trăm điểm!

Nghĩ đến đó, Mộc Sơ Nhất lại đem cái đồ đáng chết A La và Tạ Bán Loan ra mắng mấy lần.

Lưu gia trước đó chỉ là quỷ dị, tốt xấu gì cũng chưa nháo ra mạng người, bây giờ tân nương đã chết, nhất định sẽ tiến hành tra xoát diện rộng.

"Dù có chết cô ta cũng là người Lưu gia, bất kể thế nào cũng không thể để ném xác nơi đồng hoang được." Lưu lão gia lạnh nhạt nói, "Nếu hôm nay con đã thay anh cả đón dâu, vậy thì dứt khoát làm đến cùng, cưới cô ta vào cửa đi."

Mộc Sơ Nhất cứng mặt.

Tân nương này nếu có quấy phá, không tìm hắn đầu tiên thì tìm ai?

Nhưng hắn không dám cự tuyệt.

Nếu chỉ tỉ thí đạo thuật đơn thuần, hắn có thể bất chấp tất cả trực tiếp giết là được. Nhưng thực lực của hắn hiện tại bị áp chế còn không tới một thành, chỉ có thể mơ hồ trông thấy bóng đen rất lớn bao phủ phía trên Lưu gia, hắn còn có thể làm gì?

Đại lão gia đều đã nói thế, người dưới còn ai dám nói cái gì?

Hiện tại giờ lành chưa qua, hai vú già hoàn toàn có thể đỡ thi thể tân nương cùng tiểu thiếu gia chính thức bái đường.

Tiểu thiếu gia biểu cảm cứng ngắc, sắc mặt hạ nhân phía dưới cũng rất khó coi, đặc biệt là hai phụ nữ trung niên bị chỉ đích danh đi nâng thi thể tân nương, càng sợ tới mức mặt cắt không còn chút máu.

Uy nghiêm của Lưu đại lão gia là không thể nghi ngờ.

Ngô Bất Lạc nhận thức vô cùng rõ ràng điểm này.

Chỉ là như vậy đừng nói là cho đại thiếu gia xung hỉ, có lẽ nên trực tiếp phát tang đúng hơn.

Đại thiếu gia cũng có chút đáng thương.

Ngô Bất Lạc trước đó còn nghĩ như vậy.

"Huhuhu, không có ai đáng thương hơn tui hết." Ngô Bất Lạc quả thực tâm thần và thể xác đều mệt mỏi.

Lúc ban ngày thật vất vả bận bịu hôn sự Lưu gia, buổi tối dự định nghỉ ngơi thật tốt thì lại gặp quỷ đả tường.

Đúng vậy, là quỷ đả tường.

Rõ ràng đi cùng người khác về, vậy mà chỉ trong chớp mắt người xung quanh toàn bộ đều biến mất, chỉ còn một mình hắn lượn đi lượn về trên con đường nhỏ này.

Không phải vậy chứ?

Tân nương tử có muốn quấy phá thì cũng không nên tìm hắn mới đúng chứ.

Gặp quỷ đả tường thì phải giải quyết như thế nào?

Thật ra trước đây Sở Nhạc từng nói, cái gọi là quỷ đả tường khả năng lớn nhất chính là quỷ quái mê hoặc ngũ giác con người, khiến người ta nghĩ rằng mình đang đi thẳng nhưng thực ra lại đi vòng quanh tại chỗ. Muốn phá giải rất dễ dàng, nhắm mắt lại đi thẳng về phía trước là được, cho dù đụng phải cái gì cũng đừng dừng lại.

Nói thì nói thế nhưng thật sự làm mới thấy không dễ chút nào.

Ngô Bất Lạc kể cả nhìn không thấy cũng có thể cảm giác được có một đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, nếu hắn cứ nhắm mắt mà đi, nếu không đụng phải bức tường hay cây cối thì chắc chắn là đả quỷ thực sự.

Nếu thân thể Ngô Bất Lạc nhập vào là một người sống, thời điểm then chốt còn có thể cắn rách ngón tay vẽ cho mình một phù văn nào đó. Buồn một nỗi thân thể này đã chết, máu người chết có thể vẽ ra được cái gì? Đừng nói đuổi quỷ, không chiêu quỷ đã tốt lắm rồi.

Chuyện tới bây giờ, Ngô Bất Lạc cuối cùng cũng hiểu tại sao lại nói người 60 điểm rất khó sống sót trong Lưu gia đại viện. Bởi vì thí sinh 60 điểm, bất kể thủ đoạn bảo mệnh hay là trình độ đạo thuật đều kém đám người 90 điểm một khoảng lớn. Người ta không biết vẽ bùa gặp phải tình huống này sẽ không chết, nhưng Ngô Bất Lạc thì khác, bản lĩnh duy nhất hắn có thể lấy ra là kỹ thuật vẽ bùa cũng ở trình độ đội sổ!

Không được, không thể hoảng.

Đây chỉ là quỷ đả tưởng bình thường nhất mà thôi.

Ngô Bất Lạc nỗ lực làm mình trấn tĩnh lại.

Nếu quỷ quái sau lưng thật sự muốn đối phó mình sẽ chỉ dùng một con quỷ đả tường nho nhỏ này thôi sao? Ngô Bất Lạc hơi ổn định tâm thần, thủ đoạn như vậy thay vì nói muốn giết hắn chi bằng nói muốn thử hắn.

Ngô Bất Lạc nhớ lại cỗ thân thể này là bị mưu sát.

Hắn rất có thể đã sơ hở ở chỗ nào đó, Dương Hiểu Vân hiện tại là hắn, hắn phải làm như thế nào bây giờ? Không có chuyện hắn ở Lưu gia giấu trời qua biển sống sót lâu như thế lại thất bại ngay ở thời điểm then chốt!

Ngô Bất Lạc thét lên một tiếng, hai mắt trợn trắng, thẳng tắp ngã xuống.

Đụng vào đất tạo ra một tiếng động rất lớn.

Đau đau đau.

Ngô Bất Lạc vừa chịu đựng đau đớn vừa giả bộ bất tỉnh.

Hắn ngược lại muốn xem xem con quỷ này muốn thể nào.

Một đôi giày thêu nhỏ nhắn đi tới bên cạnh Ngô Bất Lạc.

Nếu Ngô Bất Lạc mở mắt ra lúc này có thể thấy rõ gương mặt của chủ nhân đôi giày. Phàm là quỷ có thể đem chính mình ngưng tụ thành thực thể thì không có con nào đơn giản.

Nữ đồng ngồi xổm xuống, tỉ mỉ nhìn Ngô Bất Lạc, không, là mặt Dương Hiểu Vân.

Thân thể này thật là đẹp.

Nhiều nha hoàn như vậy nhưng ta vừa liếc mắt đã nhìn trúng người này.

Nếu có thể đổi đến thân thể này, ta chắc chắn không cần tiếp tục lấy dáng vẻ này sinh tồn.

Nữ đồng sờ tay Ngô Bất Lạc, sau đó tiếp tục sờ mặt hắn, ngực hắn, rồi tới eo.

Toàn thân từ trên xuống dưới không chỗ nào không bị sờ qua.

Ngô Bất Lạc vẫn tiếp tục giả bộ bất tỉnh.

Không phải chỉ bị sờ hai cái thôi sao, cũng không phải mất hai miếng thịt. Lại nói, đây cũng không phải thân thể hắn, sờ vài cái cũng chẳng có hại gì.

Chỉ là con quỷ này âm khí thật nặng.

Thân thể Dương Hiểu Vân tuy có bùa chú bảo vệ nhưng vẫn không tránh khỏi cương cứng. Con quỷ này sờ tới sờ lui như vậy, quỷ khí có thể xâm nhập vào thân thể. Đối với người sống mà nói, quỷ khí này đương nhiên là vật trí mạng, nhưng đối với hoạt thi lại là thuốc bổ cao cấp.

"Không được, còn thiếu một chút, còn thiếu một chút." Nữ đồng lưu luyến thu tay về, lộc cộc rời đi.

Ngô Bất Lạc vẫn chưa dám ngồi dậy.

Tiếp tục chờ đến khi hiệu lực quỷ đả tường dần dần tản đi mới có nha hoàn trông thấy Ngô Bất Lạc sau đó đưa hắn về phòng.

Lưu gia.

"Lão đại, đây vốn dĩ là vợ của con, con nói phải làm sao bây giờ?" Chủ tử Lưu gia từ trên xuống dưới hầu như toàn bộ đều có mặt ở đại sảnh, ngay cả lão thái thái quanh năm ăn chay niệm phật cũng không vắng mặt.

A La ho khan một tiếng, vô cùng suy yếu ngả vào trên ghế, một chữ cũng không nói nên lời.

"Ta nghe nói tân nương này đang mang thai, nghiệp chướng." Nhị lão thái thái gẩy gẩy Phật châu, tròng mắt hiếm khi đảo quanh, "Cô ta đã chết rồi, chỉ sợ là gian phu hạ thủ, cũng không biết tên đó là ai?"

Dĩ nhiên, không ai nghi ngờ đại thiếu gia bộ dạng nửa sống nửa chết.

Thân thể yếu ớt như vậy xuống giường cũng là vấn đề chứ đừng nói đến làm con gái người ta mang thai. Hơn nữa, nếu đứa con trong bụng tân nương thật sự là của đại thiếu gia thì đại thiếu gia càng không cần ra tay.

Nhà bọn họ cưới về một nàng dâu như vậy chẳng phải để xung hỉ sinh con sao?

"Chuyện này chốc lát chỉ sợ không tra rõ được." Nhị thiếu gia khẽ nhíu mày nói, "Hạ nhân nhà chúng ta nhiều như thế, cô gái này lại là người ngoài, ai biết cô ta có gian díu với ai bên ngoài không? Gần đây lại nhiều việc, muốn điều tra rõ không phải chuyện ngày một ngày hai."

Mộc Sơ Nhất nhìn mấy người đang nói, trong lòng cũng không ngừng suy tính.

Những người này có phải thí sinh giống hắn không?

Bước vào vòng thi thứ hai có khoảng hơn tám trăm người, đương nhiên không thể cam đoan toàn bộ đều ở cùng một chỗ, nhưng hắn không thể không hoài nghi một hai.

Cho nên càng là như thế, Mộc Sơ Nhất càng cần che giấu chính mình.

Thí sinh chín mươi điểm trở lên tuyệt đối là đại địch với những người khác. Trong hoàn cảnh đạo pháp bị áp chế đến mức thấp nhất khó tránh khỏi trường hợp những thí sinh thấp điểm liên hợp với nhau để loại trừ bọn họ.

Bởi vậy, dù Mộc Sở Nhất có chán ghét A La, dù có rất nhiều cơ hội xuống tay với tên đó nhưng đều không trực tiếp ra tay.

Một khi họ đánh nhau, chờ đợi họ chính là kết cục cả hai cùng bị loại.

Tạ Bán Loan còn chưa biết ở đâu trong mớ bòng bong này. Ai mà biết hắn có nhảy ra trả thù chuyện hai bọn họ trước đó liên thủ đối phó hắn không?!

"Tra không được cũng phải tra, chẳng lẽ Lưu gia chúng ta phải đứng im chịu thiệt thòi như vậy sao? Cô gái này trước đó bị bác trai bác gái của mình bán, chúng ta tìm bác trai bác gái của cô ta hỏi là được."

"Nói thì nói vậy nhưng cô ta chết cổ quái như thế không thể an táng ở phần mộ tổ tiên nhà chúng ta được. Lão gia ngài xem chúng ta có nên tìm mấy đại sư đến để siêu độ không?"

Cho dù là ai nhìn thấy tử trạng của tân nương tử thì trong lòng cũng không an ổn.

Nếu có thể tiêu tiền mua sự an tâm thì bọn họ vô cùng sẵn lòng.

"Được được, nhất định phải mời, mời nhiều nhiều chút."

"Tôi cũng cảm thấy nên mời."

.......

"Được rồi." Lưu lão gia nghe không nổi nữa, "Chuyện này có gì mà ầm ĩ? Chẳng qua là một đứa con gái đã chết, lẽ nào còn có thể lật trời sao? Nếu không phải lo ngại thể diện nhà chúng ta thì sao có thể mang cô ta vào cửa chứ?"

"Vậy ý cha là?"

"Trước tiên hạ táng cô ta, sau đó mời mấy vị đại sư đến, đồng thời uy hiếp hạ nhân không được nói bậy. Thật sự không được thì nói cô ta sinh thời bị bác trai bác gái của mình khắt khe, không chịu nổi khổ nữa nên mới tự sát." Lưu lão gia tùy tiện đem sự việc định xuống, "Chỉ là việc lão đại xung hỉ không thể tiếp tục kéo dài, các người mau thương lượng rồi mua một người tốt hơn, đến mười lăm tháng giêng sắp tới nhanh chóng thành hôn là được."

Nói xong, Lưu lão gia nhìn về phía quản gia, "Quản gia, bọn họ làm việc ta không yên tâm, lần này ông chọn người đi. Không cần quan tâm phẩm cách thế nào, còn sống là được."

"Vâng, lão gia." Quản gia khẽ cười nói, "Thực là đúng lúc, trong lòng lão nô có một nhân tuyển không tồi."

....

"Lại ngất nữa? Tiểu Hà tỷ, tôi thấy nên sớm chút ném cô ta đi."

Nghe thấy giọng nói chanh chua của Tiểu Song, nội tâm Ngô Bất Lạc lập tức được an ủi.

Thật tốt quá, Sở Nhạc còn ở đây, xem ra hắn đã thực sự thoát khỏi nguy hiểm.

Ngô Bất Lạc lúc này mới "chậm rãi tỉnh lại", người nào hỏi hắn tại sao té xỉu hắn cũng bảo mình quên rồi, chắc là do đói bụng vân vân, cuối cùng mọi chuyện cũng được cho qua.

"Đừng nhúc nhích." Trong phòng chỉ còn lại Sở Nhạc và Ngô Bất Lạc, nói chuyện có thể thả lỏng hơn nhiều.

"Tôi tí nữa thì chết." Ngô Bất Lạc lòng còn sợ hãi, "Nếu không phải tôi thông minh cơ trí giả bộ bất tỉnh thì e rằng đã sớm bị loại rồi."

Biết càng nhiều chết càng nhanh.

Hắn đến giờ vẫn chưa thấy thứ gì không nên thấy, hơn nữa nữ quỷ kia vẫn luôn miệng nói cái gì mà "còn thiếu một chút", cho nên hắn mới có thể nhặt lại một cái mạng.

Nếu lúc ấy hắn có dị động gì, có khi bây giờ đã chết giống như tân nương kia rồi.

"Cậu mặc dù không chết nhưng cũng không kém là bao." Sở Nhạc nhu nhu trán, "Chỉ không chú ý một cái thôi mà sao cậu lại chọc phải lệ quỷ như thế hả?"

Oan uổng quá!

Ngô Bất Lạc thực sự rất muốn khóc.

Hắn cũng không biết mà.

"Kì lạ, sao người tôi lại thấy đau thế nhỉ? Trước đây tôi không thể nào cảm giác được đau đớn." Ngô Bất Lạc cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Cậu không biết tự vén áo lên mà nhìn sao?" Giọng điệu Sở Nhạc hết sức lạnh lùng.

Bây giờ trên dưới toàn thân Ngô Bất Lạc đều là dấu ấn kẻ khác để lại, chỉ thiếu không viết rõ mấy chữ "Người khác cấm động!" lên.

Ngô Bất Lạc ngây ra một lát, vén quần áo mình lên.

Trên người hắn dày đặc toàn những dấu tay màu xanh đen!

Tác giả có lời muốn nói:

Sở Nhạc vén quần áo Ngô Bất Lạc lên:!!! Tôi còn chưa dám sờ vào mà kẻ nào đã tiểu tiện lên rồi?!!

Ngô Bất Lạc:...Sao anh lại dùng từ tiểu tiện này để hình dung? Ngữ văn của anh là do giáo viên thể dục dạy sao?

Sở Nhạc (mặt lạnh lùng): Tôi mắng đối phương là chó cậu nghe không hiểu à?

Ngô Bất Lạc: Chính vì hiểu mới phát hiện anh ví von không đúng? Người ta là chó thì tôi là cái gì?

Sở Nhạc: Một cái bánh bao thịt vị phân! Chuyên làm chó nhớ thương.

Editor: mọi người có gì góp ý cho tui với nhé.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.