🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ý tưởng của nhị lão thái thái và Ngô Bất Lạc giống nhau ở một mức độ nào đó.

Nếu đã không thể giải quyết Quỷ nương tử, thế thì cứ trực tiếp phá hỏng lần tế tự này, khiến Quỷ nương tử hết cách khôi phục đến trạng thái tốt nhất là được.

Vì vậy, nhị lão thái thái chọn giết chết bốn vị tiểu thư Lưu gia.

Nếu có thể, bà cũng không muốn ra tay với bốn cô bé như thế. Nhưng các cô sống ở Lưu gia, đã người không ra người quỷ không ra quỷ. Thay vì đợi các cô trở thành đồ ăn trong miệng Quỷ nương tử, cuối cùng không được luân hồi, không bằng sớm giải quyết các cô.

Có thể tàn nhẫn đem linh hồn con trai mình chủng trên người nhị thiếu gia, nhị lão thái thái với hai chữ người tốt hoàn toàn không liên quan.

"Nhị thẩm, ngài buông tha ta đi, thân thể ta còn chưa hư thối, ta còn là người sống." Cô gái vừa khóc vừa kéo ống tay áo lên cao, cánh tay cô trông vẫn giống người bình thường, chỉ là trên cổ tay xuất hiện mấy chấm ban nhỏ li ti đặc biệt khiến người chú ý.

Thi ban đã xuất hiện, cô nàng đã không thể xưng là người sống.

"Ngươi đã biến thành cái dạng này, có gì cần phải sống tiếp nữa?" Nhị lão thái thái cầm đoản kiếm cắt một đường trên cổ tay cô gái, mãi lâu sau vẫn không thấy giọt máu nào chảy ra.

"Ta...ta không muốn chết." Lưu gia tiểu thư không ngừng lùi về phía sau, "Mọi người đều có thể sống, vì sao ta lại nhất định phải chết?"

Cô muốn trốn.

Thoát khỏi nơi này là cô có thể tiếp tục sống.

Cô lảo đảo đứng lên, trên người dính đầy máu của đám tỷ muội, thoạt nhìn mang theo một vẻ đẹp tối tăm đặc thù.

Nhị lão thái thái không đuổi theo cô.

Bởi vì không cần thiết.

Cô gái kia chạy không bao lâu, da thịt trên người giống như bị cái gì hòa tan, từng khối từng khối tróc ra rơi xuống khắp nơi trên mặt đất.

Một lát sau, cả người cô gái cũng chỉ còn lại khung xương, chỉ có đầu vẫn còn giữ nguyên bộ dáng.

"Ta...ta..."

Cô rốt cuộc ngã xuống mặt đất, trong ánh mắt còn ẩn chứa đầy căm phẫn.

Mãi đến khi ánh hào quang cuối cùng mất đi, hai mắt cô mới nhắm lại.

Trương Dịch nhìn xuống dưới chân nhị lão thái thái, đó là một cái phù trận.

Trận pháp Đạo gia thường dùng, khu ma trận.

Ở trong trận pháp này, yêu ma quỷ quái có ngụy trang như thế nào cũng đều sẽ bại lộ gương mặt thật. Mà Lưu gia tiểu thư cũng giống như vậy.

Nhị lão thái thái nhìn về phía Trương Dịch.

Thân hình bà không gọi là cường tráng, thậm trí có thể nói là vô cùng nhỏ gầy, nhưng một lão phụ nhân như vậy lại khiến Trương Dịch áp lực nặng nề.

Một kẻ không sợ chết, hơn nữa còn là một lão nhân đã vứt bỏ tất cả mọi thứ, là đáng sợ nhất.

"Nếu cậu muốn đi cứu Tiểu Thúy thì nhanh lên." Nhị lão thái thái buồn bã nói nói, "Thật là một cô gái đáng thương, ta từ đầu vẫn rất thích cô bé."

Trương Dịch không xem nữa, ngoảnh đầu chạy đi.

Nhị lão thái thái cởi áo trên người xuống, từng li từng tí bọc lại thi hài mấy tiểu thư Lưu gia.

Bà sẽ thờ cúng các cô ấy ở Phật đường của mình, hi vọng các cô kiếp sau có thể đầu thai vào một nhà tốt.

Lưu gia, không thể không phá hủy!

Bốn cô gái chết bị Lưu lão gia phát hiện trước tiên.

Sắc mặt ông ta lập tức thay đổi.

"Các ngươi vậy mà thật sự giết bọn họ?" Vẻ mặt ông ta nháy mắt trở nên dữ tợn, không còn bộ dáng đắc ý dạt dào trước đó, "Ngươi có biết ta tốn bao nhiêu công sức mới làm những nữ nhân kia mang thai con của ta không?"

Bây giờ đã chết bốn đứa, ông ta muốn đem đủ chín đứa đi hiến tế để kéo dài tuổi thọ lại phải mất thêm thời gian.

Ông ta sẽ già đi, tóc cũng trở nên trắng xóa.

Vài thập niên tiếp theo đều cần một lần nữa tìm phụ nữ sinh con, không, ông ta không thể chịu đựng.

Ông ta muốn tuổi trẻ, cũng muốn trường sinh!

A La và Mộc Sơ Nhất tuy không rõ đối phương đang nói đến ai, nhưng cũng không ảnh hưởng bọn họ lợi dụng điểm này.

Sương đen trên người Lưu lão gia thực sự phiền phức, bây giờ tâm thần ông ta đang hỗn loạn, làm cho hai bọn họ có cơ hội công kích.

"Chết sớm chết muộn đều phải chết." Mộc Sơ Nhất khinh bỉ nói, "Nếu ông thật sự muốn trường sinh, vậy thì tự sát đi. Với số việc ác chồng chất mà ông làm, chắc chắn sẽ biến thành ác quỷ không thể nghi ngờ. Trở thành quỷ rồi ông sẽ không cần vì tuổi thọ mà phiền nào nữa."

Suy cho cùng chẳng qua là không muốn mất đi các loại hưởng thụ của con người, lòng tham không đáy muốn sống thật lâu thật dài mà thôi.

Trường sinh bất lão, đâu có dễ dàng như vậy?!

"Các ngươi tự tìm đường chết!" Lưu lão gia hoàn toàn bị chọc giận, ông ta vốn còn cố kỵ thân thể của A La và Mộc Sơ Nhất, dù sao cũng là con ông ta, nhưng mà bây giờ ông ta không lo được nhiều như vậy, "Hai người các ngươi đều phải chết!"

Đã chết bốn đứa rồi, chết thêm hai đứa cũng chẳng sao.

Thay vì giữ lại hai quả bom hẹn giờ, còn không bằng trực tiếp giết chết bọn nó rồi sinh thêm lần nữa.

Chiến đấu hết sức căng thẳng.

Tuy lấy phải hai cỗ thân thể không ổn nhưng ý thức chiến đấu của cả hai vẫn còn đó. Trái lại, Lưu lão gia dù có sương đen nơi tay nhưng không có nhiều kinh nghiệm đánh nhau với người khác, so ra không hề chiếm ưu thế hơn Mộc Sơ Nhất và A La.

Nhưng mà, coi như chiếm ưu thế từ đầu, A La và Mộc Sơ Nhất cũng không thể đánh lâu dài với ông ta.

Thân thể này của hai bọn họ không có chút trình độ đạo pháp nào, lại còn không sống nửa chết*, qua một khoảng thời gian nhất định thân thể sẽ hoàn toàn suy sút. Trái lại, sương đen của Lưu lão gia không dễ bị đánh tan, thứ đó đều do hồn phách ngưng tụ thành, sớm đã không còn ý thức.

*nguyên văn là bán tử bất hoạt, nghĩa là không còn sống nhưng cũng chưa chết hẳn, vẫn còn cử động được.

"Tiếp tục như vậy không ổn." Mộc Sơ Nhất đến cạnh A La nhỏ giọng nói, "Anh giúp tôi hấp dẫn lực chú ý của ông ta, để tôi ăn tươi ông ta luôn!"

A La nghe thấy lời này, công kích suýt nữa thì đánh trượt.

Ăn...ăn ông ta?

A La không nhịn được nhìn về phía Lưu lão gia, da dày thịt béo như vậy Mộc Sơ Nhất cũng có thể nuốt trôi? Dù có là nhân quỷ hỗn huyết thì cũng không đến mức không chọn lọc như thế chứ!

".....Tôi nói ăn là ăn sương đen. Thân thể tôi hiện tại làm thế nào ăn thịt người? Mịa nó, tôi không ăn thịt người." Mộc Sơ Nhất tuy rằng đơn thuần nhưng không ngốc, hắn xem hiểu biểu tình rối rắm trên mặt A La, nhịn không được phản bác.

Hắn nhập vào là thể xác, linh hồn vẫn là mình.

Sương đen cũng thuộc loại mảnh vỡ linh hồn, hắn ăn xong cùng lắm là thân thể này không gánh được còn linh hồn hắn thì không tổn thương gì.

"Được." A La sảng khoái đáp ứng.

Nếu sương đen này vẫn còn giữ lại ý thức của mình thì hắn sẽ nghĩ cách siêu độ, nhưng hiện giờ đó chẳng qua chỉ là các mảnh vỡ linh hồn ngưng kết, hắn dù có pháp lực thông thiên cũng không cứu lại được.

Miệng A La lẩm nhẩm, hai tay không ngừng thay đổi pháp ấn, phối hợp với Phật châu của mình, biến thủ thành công, công kích mãnh liệt nhanh chóng đánh về phía Lưu lão gia.

"Không biết sống chết." Lưu lão gia tuy có chút kiêng kị Phật châu trong tay A La nhưng đối với loại công kích này của đối phương không hề sợ hãi. A La không còn nhẫn nại như trước đó, điều đó cũng có nghĩa hắn muốn tốc chiến tốc thắng.

A, cái này còn phải xem ông ta có thích tốc chiến tốc thắng không đã!

Lưu lão gia lấy từ trong ngực ra một thanh chủy thủ, dưới yểm hộ của sương đen không ngừng tiếp cận A La.

Ông ta không biết ác quỷ từ đâu tới bám lên người con trai lớn, nhưng chỉ cần giết nó thì ác quỷ này đương nhiên sẽ bị thương nặng.

A La đang muốn tránh né, hai chân lại không biết từ khi nào bị sương đen quấn lên.

"Cậu xong chưa thế?" A La nhịn không được ngoảnh đầu thúc giục Mộc Sơ Nhất.

Mộc Sơ Nhất không để ý chút nào, tiếp tục điều chỉnh trạng thái của mình.

Hắn cần phải chuẩn bị chu đáo mới có thể đảm bảo bản thân sau khi dùng thân thể này nuốt hết sương đen vẫn có thể hành động.

Lưu lão gia đã càng ngày càng gần.

"Ngươi đi chết đi, xuống dưới mà vấn an con trai ta!" Lưu lão gia giơ chủy thủ lên, đâm về phía A La.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Mộc Sơ Nhất đột nhiên há to miệng, trên mặt loáng thoáng hiện lên vẻ u ám.

***câu này nguyên văn là: Thiên quân nhất phát chi tế, mộc sơ nhất đột nhiên trương khai khẩu, khẩu lý ẩn ẩn ước ước phù hiện lánh nhất trương khí chất âm úc đích kiểm.

Vietphrase là: Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, mộc sơ nhất đột nhiên mở to miệng, trong miệng loáng thoáng hiển hiện một cái khác trương khí chất u ám mặt.

Tui không hiểu lắm, trong miệng sao lại xuất hiện gương mặt u ám được nhỉ? Là Mộc Sơ Nhất kì lạ hay tui kì lạ. Nhưng mà theo nghĩa đen chính là như thế, tui cũng không có cách nào, xin lỗi mn, ở trên là tui chém đó, tui đã cố gắng hết sức, ai hiểu bảo tui với. tym tym <3

Lực hút rất mạnh từ miệng Mộc Sơ Nhất truyền ra, sương đen trên người Lưu lão gia và A La liên tục không ngừng bị hút vào trong miệng Mộc Sơ Nhất.

A La cảm giác được sương đen dưới chân dần dần tan đi, lập tức đưa tay ra cản chủy thủ của Lưu lão gia.

Nhưng khi A La đứng lên, sương đen dưới chân vậy mà chưa hoàn toàn tản ra?

Chủy thủ mặc dù không đâm trúng tim nhưng cũng đâm trúng đùi A La.

"A."

Lưu lão gia bị A La dùng một quyền đánh bay ra.

"Cậu cố ý?" A La bịt lại vết thương chảy máu trên đùi, không dám tin nhìn Mộc Sơ Nhất.

Hắn đã tính rồi, dựa vào bản lĩnh của Mộc Sơ Nhất, lúc hắn đứng lên thì sương đen phải hoàn toàn tản ra rồi mới đúng.

Nhưng cố tình ở thời điểm mấu chốt chậm mất một giây!

Một giây đồng hồ quyết định hắn hiện tại trọng thương.

Mộc Sơ Nhất khép miệng, khóe miệng chảy ra từng giọt máu đen.

Hắn loạng choạng đứng lên, một lúc lâu sau mới thở ra hơi.

"Anh trước đó từng hố tôi một lần, baba tôi nói không thể bị cùng một người lừa hai lần." Mộc Sơ Nhất tuy rằng suy yếu, nhưng đôi mắt lại tỏa sáng lấp lánh, "Tôi ăn chỗ sương đen này xong, thân thể sẽ nhanh chóng suy sút, nếu anh không bị thương thì sao tôi có thể yên tâm?"

Cho nên hắn cố ý thả chậm tốc độ.

A La hiện tại bị thương như vậy rất tốt, vết thương ở trên đùi nên rất khó hành động, cũng không chết ngay được.

Với tình trạng thân thể của đại thiếu gia mà nói, A La chỉ cần loạn động thì chẳng mấy chốc sẽ chết, đến lúc đó, A La hoặc bị loại, hoặc chỉ có thể tiếp tục ngủ say để bảo vệ thân thể.

Điều này cũng có nghĩa, A La không thể tiếp tục hành động cùng Mộc Sơ Nhất.

"Anh cứ ở lại chỗ này cho tốt đi." Mộc Sơ Nhất cười cười, "Tôi đã đáp ứng với baba phải thi được trăm điểm, vòng khảo thí thứ hai này, một trăm tôi lấy chắc rồi."

Nói xong, Mộc Sơ Nhất vịn tường, chậm rãi ra khỏi phòng.

Còn hữu nghị đem cửa phòng khóa lại.

"Ái chà, Mộc Lam dạy không tệ. Tiểu tử Sơ Nhất này đơn thuần thì đơn thuần chút chứ không ngu, biết không nên để một người lừa hai lần." Nếu liên tục bị một người lừa hai lần, vậy không phải ngốc, mà là ngu!

"Haiz, Mộc Sơ Nhất cao hứng quá sớm. A La cũng thế, thấy người ta dễ lừa liền nghĩ rằng có thể lừa người ta thêm lần nữa." Một giám khảo đưa tay đỡ trán, "Trường thi này độ khó lại bị nâng cao rồi."

"Thật ra ý tưởng của Mộc Sơ Nhất không sai, để A La không thể hành động trông coi Tiểu Thúy, như vậy có thể đồng thời giải quyết hai nỗi lo về sau, hơn nữa hắn còn khóa cửa lại." Nữ Âm quan vừa gặm hương nến vừa bình luận, "Phản ứng này gần như là tốt nhất trong vòng thi thứ hai của Mộc Sơ Nhất."

Nhưng Mộc Sơ Nhất vẫn quá mức đơn thuần, tâm trí vẫn chưa đủ.

Ví dụ như, hắn bỏ qua một vấn đề rất quan trọng.....

"Ồ, thí sinh này từ đâu chui ra thế? Không nhìn ra bản lĩnh còn rất lớn." Phán quan chỉ vào hình ảnh Sở Nhạc hỏi, "Lúc trước hắn rất mờ nhạt, nhưng thực lực lần này đúng là không tồi."

Ở Lưu gia hoàn cảnh như vậy, thực lực bị áp chế, vẫn có thể nhẹ nhàng đánh bại nhị thiếu gia, không thể khinh thường nha.

"....Hắn chắc hẳn là thí sinh phi nhân loại, tôi thấy có lẽ là một loại quỷ mị nào đó." Nữ Âm quan liếc mắt nhìn, "Hoàn cảnh Lưu gia đối với người Đạo gia Phật gia mà nói là cực đại áp chế, áp chế này còn thay đổi theo thời gian, nhưng đối với những thí sinh phi nhân loại thì thực lực thế nào cũng có thể dư lại ba bốn thành."

Thật ra lần thi này, nếu ngay từ đầu thí sinh biết tìm thí sinh phi nhân loại cùng liên thủ thì đã sớm giải quyết xong rồi, sao phải chờ đến bây giờ xuất hiện loại tình huống này?!

Vì nhắc nhở các thí sinh, bọn họ còn cố ý ném Mộc Sơ Nhất nửa người nửa quỷ vào trường thi này đấy!

Ai biết mới vừa đi vào, A La liền hợp lực với Mộc Sơ Nhất đánh Tạ Bán Loan, sau đó Mộc Sơ Nhất bị A La hố vào thân thể tiểu thiếu gia....

Nếu không xảy ra chuyện này mà là chính thức liên thủ, có lẽ họ đã sớm phát hiện Lưu gia không bất thường rồi.

Bây giờ thì tốt rồi, thí sinh phi nhân loại mạnh nhất, Mộc Sơ Nhất bị khóa trong thân thể tiểu thiếu gia không ra được, còn Tạ Bán Loan, người tinh thông pháp thuật thế thân quỷ quái thậm chí còn thảm hại hơn...

"....Tôi cảm thấy vòng thi thứ hai thí sinh trong trường thi này như bị trúng bả vậy, Phán quan đại nhân, ngài đã nghĩ kĩ làm thế nào để kết thúc chưa? Đừng nói một năm, hiện tại mới trôi qua chưa đến ba tháng mà bọn họ đã đánh ra ác mộng cấp độ khó rồi, tôi dự đoán sẽ đoàn diệt."

Mùa xuân vừa đến, những người này đều sẽ bị loại.

....Nhưng trường thi này thật sự có vài thí sinh có trình độ không hề kém so với Âm quan chính thức nha, cứ như vậy không hiểu ra sao* đào thải bọn họ nhất định sẽ bị báo cáo đến nghỉ việc luôn.

*nguyên văn là mạc danh kì diệu

Nhị thiếu gia cùng anh họ quỷ của hắn đã bị Sở Nhạc hành hạ đến mức không có lực đánh trả.

"Sở Nhạc, vì sao thực lực của anh không bị áp chế?" Ngô Bất Lạc không khỏi hâm mộ ghen tị hận, "Đều là 60 điểm, như thế có phải không công bằng hay không?"

"Thân thể này của cậu đãi ngộ còn chưa đủ tốt sao?" Sở Nhạc khẽ nhíu mày, "Cuộc thi là công bằng, tuy thực lực của tôi ít bị áp chế nhưng chẳng có một chút quan hệ nào với hai thiếu gia Lưu gia."

Thân thể Dương Hiểu Vân thì tốt hơn nhiều, thuận tiện điều tra biết bao nhiêu!

"Vậy thì có lợi ích gì, tôi chỉ là một tên yếu gà." Ngô Bất Lạc đau khổ che mắt, "Trước đây tôi đều dựa vào mặt phát huy, giờ phải dựa vào đầu óc."

Thân thể trước kia của hắn thật tốt~, khóc một chút lập tức có một đống người vội vã bán mạng vì hắn, thân thể bây giờ tuy cũng có hiệu quả tương tự nhưng hoàn toàn không thể so với trước kia.

Hừm, cái này liên quan đến vấn đề độ phù hợp giữa linh hồn và thể xác, quá mức thâm ảo, trước hết không đề cập tới.

"Như vậy thì có gì không tốt?" Sở Nhạc ngồi xổm xuống, nhìn thứ thân sau lưng nhị thiếu gia một chút, cảm thấy khá thú vị, dứt khoát giơ tay lột thẳng da lưng của nhị thiếu gia xuống.

"A___"

Nhị thiếu gia đau đớn đến mức gào không ra hơi.

"Thối quá." Ngô Bất Lạc che mũi, "Động tác của anh có thể nhẹ nhàng chút không? Nói lột da liền lột da, anh nghĩ mình đang giết heo à?"

Cảnh tượng huyết tinh như thế trăm phần trăm phải bị cua đồng*.

*bị cua đồng: ý là bị cắt, bị che các kiểu ấy. (chắc là thế)

May là tố chất tâm lý của hắn vững vàng, người bình thường có thể đã bị dọa ngất rồi.

"Cậu lúc trước khi ở cùng cái tên giết người phanh thây cuồng ma không phải còn bị tên đó trói bắt quan sát phanh thây giải phẫu ba ngày ba đêm sao?" Sở Nhạc thuận miệng nói, "Lúc ấy tinh thần cậu cũng không hỏng mất, hiện tại đáng là gì đâu?"

Nên nói không hổ là Nghiệt Kính Đài chuyển thế sao?

Dù Ngô Bất Lạc bây giờ là người, nhưng trong xương cốt cũng không giống người thường.

Rõ ràng cái nào cũng là cảnh tượng đủ để ép người phát điên, nhưng Ngô Bất Lạc chỉ nôn mửa vài ngày là vượt qua được.

Chính vì như thế nên Sở Nhạc mới dám ở trước mặt Ngô Bất Lạc thỉnh thoảng để lộ một chút bản tính.

Dù sao hạn cuối* của Ngô Bất Lạc thấp hơn người bình thương rất rất nhiều.

*hạn cuối: giới hạn cuối cùng, ranh giới cuối cùng, điểm mấu chốt.

"....Đang êm đẹp nhắc lại chuyện đó làm gì?" Ngô Bất Lạc che ngực, "Tôi ói cho anh xem anh có tin không? Ói đầy người anh nhé!"

Sở Nhạc liếc mắt khinh bỉ, tiếp tục nghiên cứu tấm da trên tay mình.

"Ồ, đem linh hồn coi như thứ thân, khắc lên trên da người, thú vị thú vị." Sở Nhạc tràn đầy hứng thú nhìn tấm da người chứa mặt quỷ sinh động như thật này, trong mắt tràn ngập tò mò, "Pháp thuật này trước kia rất khó thành công, không ngờ qua nhiều năm như vậy lại biến thành thế này. Tuy uy lực có phần giảm sút nhưng xác suất thành công cao hơn nhiều."

Nói tới đây, Sở Nhạc không khỏi lại cảm thán, "Bất kể nhìn bao nhiêu lần, tôi vẫn cảm thấy con người là lợi hại nhất. Pháp thuật tối nghĩa khó hiểu ngày trước, bọn họ đều có cách có thể đơn giản hóa phổ biến chúng, thật sự lợi hại, lợi hại!"

Nhị thiếu gia bị lột da lưng xong, cả người nằm trên mặt đất không khác nào một cỗ tử thi.

Hắn làm sao cũng không ngờ, hùng tâm tráng chí của mình chưa hoàn thành, cũng chưa kịp trả thù lão cha thì đã bị một nha hoàn nho nhỏ đánh bại?!

Hóa ra những sức mạnh cường đại kia đều chỉ là ảo giác của hắn thôi sao?

Hẵn vẫn là một thằng vô dụng cho dù phát hiện thân thể của mình dần dần chết đi cũng không có cách nào cứu vãn, chỉ có thể dựa vào thân thể những nữ tử yếu đuối để phát tiết thú tính!

"Kỳ lạ." Ngô Bất Lạc bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn trời, "Thời gian trôi qua lâu vậy rồi, sao trời còn chưa sáng?"

Bọn họ đánh lâu như thế, mặt trời phải mọc rồi mới đúng chứ.

"Tôi cũng cảm thấy lạ." Sở Nhạc được Ngô Bất Lạc đề tỉnh, lập tức ngộ ra. Hắn đã bảo hắn quên chuyện gì đó mà.

"Sở Nhạc, chúng ta đến những nơi khác xem xem, tôi lo bọn A La Mộc Sơ Nhất bên kia." Ngô Bất Lạc lập tức ra quyết định, bọn họ lãng phí thời gian ở chỗ này có hơi nhiều.

"Được." Sở Nhạc gật đầu ngay tức khắc.

Hai người bọn họ sửa sang quần áo sơ qua một chút, sau đó chạy về hướng tân phòng.

Chạy được một nửa, một người cũng mặc trang phục nha hoàn chắn trước mặt bọn họ.

"Hà...Hà tỷ, sao tỷ lại ở đây?" Ngô Bất Lạc nhìn rõ người tới là ai, trong lòng dâng lên đề phòng.

Tiểu Hà là một trong những người hắn không nhìn thấu được.

Hắn không cách nào phân biệt Tiểu Hà rốt cuộc là người bên nào.

Có điều, Tiểu Hà khả năng là người của Lưu lão gia lớn hơn một chút. Dù sao Lưu lão gia mới là người có quyền nhất Lưu gia này.

Tiểu Hà ngẩng đầu, sắc mặt so với Ngô Bất Lạc thấy trước đây tái nhợt hơn nhiều.

"Tiểu..."

Ngô Bất Lạc còn chưa kêu xong tên đã phát hiện Tiểu Hà không bình thường.

Ánh mắt Tiểu Hà không có tiêu cự.

Cô ấy đã mất ý thức!

"Lại đây." Sở Nhạc kéo Ngô Bất Lạc lại, "Cô ta lần nữa biến thành quân cờ trong tay kẻ khác."

"Cái gì?" Ngô Bất Lạc nhất thời chưa kịp phản ứng.

"Cậu xem." Sở Nhạc chỉ tay.

Hạ nhân Lưu gia lần lượt đi ra, sau đó chắn trước mặt bọn họ.

Nếu như trước đây Ngô Bất Lạc nhìn thấy những hạ nhân đó mặc dù thân thể cứng nhắc nhưng dù sao vẫn có ý thức của riêng mình, còn bây giờ họ đã hoàn toàn biến thành con rối trong tay người khác.

Toàn bộ hạ nhân Lưu gia, không trừ một ai, khoảnh khắc khi bốn vị tiểu thư chết đi tuyên bố hiến tế lần này thất bại đã hoàn toàn mất khống chế.

Quỷ nương tử không cần phải hao phí sức lực để duy trì hòa bình tối thiểu ở Lưu gia.

Những hạ nhân này chậm rãi áp sát Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc.

Lúc Tiểu Hà muốn tiến lên, hai tay bỗng nhiên bị cái đánh một cái, trên đôi tay tái nhợt lập tức xuất hiện một vết đen thật dài.

"Mẹ nó, nơi này cũng có." Trương Dịch không biết từ đâu vọt ra, trong tay còn cầm một cành gỗ đào tươi rất chi là buồn cười, không biết hắn chạy đến chỗ nào bẻ được.

"Hai người vẫn còn ở đây à?" Trương Dịch vuốt mặt một cái, "Người Lưu gia mất khống chế, bọn họ nhìn thấy người nào sẽ công kích người đó, hai người còn không chạy?"

Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc cạn lời nhìn Trương Dịch, suýt nữa thì chửi má nó.

"Tôi hảo tâm cứu hai người mà hai người còn không cảm kích?" Thật là quá đáng, Trương Dịch cảm thấy tam quan của mình có chút dao động.

"Thân thể chúng tôi đều là người chết, bọn họ căn bản sẽ không công kích chúng tôi!" Ngô Bất Lạc nghiến răng nghiến lợi nói, "Nhưng nhờ phúc của anh, bây giờ bọn họ chắc chắn cũng muốn công kích chúng tôi."

Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, chính là chỉ Trương Dịch.

Hắn sau này tìm cơ hội nhất định phải đi Mao Sơn đòi phí bồi thường tổn thất tinh thần!

Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc chỉ có thế cùng tháo chạy với Trương Dịch, trong quá trình tháo chạy còn không quên hỏi thăm một chút tiến độ, trao đổi một chút tin tức.

"Chuyện gì đang xảy ra thế này? Sao bọn họ lại đột nhiên mất khống chế?" Tri kỷ Trương Dịch đành phải nói ra chuyện nhị lão thái thái giết chết bốn tiểu thư.

"Rút củi dưới đáy nồi, tư tưởng lớn gặp nhau." Ngô Bất Lạc không khỏi than ngắn thở dài, "Có cơ hội tôi nhất định phải uống với nhị lão thái thái này một chén, tri kỷ ôi tri kỷ."

So với Tiểu Thúy phòng thủ chặt chẽ, người tàng hình như mấy vị tiểu thư Lưu gia thật quá dễ đối phó.

Ba người vừa đánh vừa trốn, một đường vội vã hướng về phía tân phòng.

Chạy về phía đó, đương nhiên sẽ gặp Mộc Sơ Nhất thong thả lại đây.

"Cái gì, cậu nhốt A La và Tiểu Thúy chung một chỗ?" Ngô Bất Lạc kinh ngạc thốt lên.

"Hừ hừ, ai bảo A La trước kia hố tôi? Không có anh ta, tôi tra án dễ dàng hơn nhiều." Mộc Sơ Nhất còn hơi hơi đắc ý.

"Ngu chết đi được a a a a a a!" Ngô Bất Lạc lúc này thực sự tức phát điên, "Tiểu Thúy không đơn giản a cậu có biết không thế? Sự tình rõ ràng như vậy cậu mẹ nó cũng không nhìn ra sao?"

"Hả?"

"Sở Nhạc, anh có cách nào biết được tình huống A La hiện tại không?" Ngô Bất Lạc không muốn nhìn vẻ mặt mờ mịt của Mộc Sơ Nhất nữa.

Tên này chắc chắn không có đầu óc.

Nhưng hắn vậy mà được một trăm điểm, là hạng nhất!

Ông trời thật quá bất công!

Sở Nhạc hơi khép hờ mắt, đang định điều tra thì một cỗ thân thể từ trên trời rơi xuống, trực tiếp quẳng trước mặt bọn họ.

Chính là đại thiếu gia.

Trương Dịch tiến lên, duỗi tay dò xét hơi thở, gần như không thể tin nổi.

Chết...Chết rồi?

A La, bị loại!

Tác giả có lời muốn nói:

Sự tình giữa nhị lão thái thái và nhị thiếu gia rất đơn giản, con trai bà ta chết rồi, cần phải đàn ông có quan hệ máu mủ mới có thể chủng quỷ thành công. Nhưng đại thiếu gia là ma ốm không chịu nổi, tiểu thiếu gia tuổi còn quá nhỏ, nên chỉ có thể là nhị thiếu gia. Nhị thiếu gia chủng quỷ thành công, sau đó hắn lại nói cho nhị lão thái thái, "Thật xin lỗi, nhị thẩm, ta là người nhất định phải chết, cha ta muốn hiến tế ta." Thế là, nhị lão thái thái chỉ có thể cấu kết với nhị thiếu gia cùng làm việc xấu, dù sao con trai bà ở trên người hắn, không còn cách nào.

PS: Nếu Ngô Bất Lạc không ăn mặc trang điểm lộng lẫy thì sẽ không gặp phải Tiểu Thúy, không bị Tiểu Thúy thích thì sẽ không gặp phải nhị lão thái thái, tuyến boss này sẽ không xuất hiện.

Bên phía quản gia cũng giống vậy. Ngô Bất Lạc nếu không phát hiện bên cạnh quản gia có quỷ, không bị Quỷ nương tử đánh lên dấu ấn, quản gia cũng sẽ không ra, ông ta khó đánh hơn nhị lão thái thái nhiều, nhưng mà Ngô Bất Lạc bị Quỷ nương tử đánh lên dấu ấn làm cho quản gia vô cùng chú ý, thế là lập tức xuất hiện xoát độ tồn tại.

Cuối cùng là Quỷ nương tử, vốn là phó bản độ khó trung bình, nhưng Tạ Bán Loan thanh danh quá kém, Mộc Sơ Nhất và A La liên thủ đối phó hắn, Mộc Sơ Nhất còn bị A La hố, thế là bỏ qua cơ hội phát hiện chân tướng phó bản, độ khó nâng cao.

Nói tóm lại, nam châm tội ác Ngô Bất Lạc phải chịu hơn nửa trách nhiệm, Lạt Ma và Quỷ tử cộng thêm Bán Loan huynh cũng phải gánh một phần trách nhiệm.

Về phần Sở Nhạc, hắn lúc đầu cũng có thể sớm phát hiện chân tướng phá bản, nhưng chết ở chỗ, ngày thứ tư lúc Ngô Bất Lạc tỉnh lại trong thân thể Dương Hiểu Vân. Tâm tư Sở Nhạc đều đặt hết lên người Ngô Bất Lạc, thế là...Mọi người hiểu mà!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.