Từ lần Sở Nhạc nói câu kia với Ngô Bất Lạc, quan hệ của hai người rơi vào một bầu không khí vi diệu.
Lúng túng là, hai người ở cùng nhau, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, Ngô Bất Lạc muốn giả bộ không thấy đối phương cũng không được.
Tâm trạng Sở Nhạc lại rất tốt.
Ngô Bất Lạc xấu hổ mới là đúng. Nếu Ngô Bất Lạc coi như không có chuyện gì xảy ra, Sở Nhạc lại phải nghĩ cách khác để tấn công phòng tuyến của Ngô Bất Lạc.
Thật ra nhược điểm của Ngô Bất Lạc rất dễ tìm.
Sở dĩ hắn không đáp lại tình cảm của bất luận người nào, đơn giản là bị rắn cắn nhiều, bây giờ trông thấy dây thừng liền sợ mà thôi.
Sở Nhạc đương nhiên không cho rằng mình là người tốt.
Trên thực tế, hiện tại bảo hắn làm chút chuyện thương thiên hại lý hắn chắc chắn làm được, chỉ khác là Sở Nhạc sống quá lâu, từng trải nhiều nên biết cách kiểm soát ác niệm trong lòng.
Thiên địa vạn vật đều có ác niệm.
Dù là người hiền lành đến đâu, có đôi khi cũng sẽ cầu mong người nào đó đi chết đi, đó là nhân chi thường tình. Chẳng qua một số người cả đời chỉ là nghĩ, phần lớn thời gian đều an phận, thậm chí còn có thể giúp người làm vui. Nhưng cũng có số ít thuận theo lòng mình tổn thương người khác, thế là linh hồn liền từ từ xảy ra biến hóa.
*nhân chi thường tình: cảm xúc bình thường của con người
Sở Nhạc không muốn cầm tù Ngô Bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-tin-ta/3122552/quyen-2-chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.