"Tiếp tục." Lưu Bác Văn hung hăng trợn mắt nhìn Ngô Bất Lạc, đã nghĩ đến sau này phải làm sao giết chết thằng cha này.
Đáng tiếc người xem được tuồng vui này không nhiều.
Không bao lâu sau, lại có thêm hai người Nghịch Âm Minh bị bại lộ.
Sở Nhạc có thể mặt không đỏ tim không đập lừa gạt Ngô Bất Lạc, tố chất tâm lý đương nhiên đạt tiêu chuẩn.
Âm quan Địa Phủ nhìn thấy Ngô Bất Lạc sờ viên đá kia nhưng không phát sáng rất dễ nghi ngờ tính chân thực của nó. So ra, Nghịch Âm Minh khá đáng thương, liên tiếp có người sờ tảng đá phát sáng, bọn họ không tin cũng phải tin.
Sở Nhạc an toàn thông qua, tảng đá không phát sáng.
Lộ Đông an toàn thông qua, cũng không phát sáng.
Trương Dịch và Tào Phàm cũng qua, vẫn không phát sáng.
Tạ Bán Loan là "bia ngắm" bên ngoài, đương nhiên sáng bình thường.
"Hừ." Tạ Bán Loan đi đến một bên không có người, mắt nhìn chằm chằm Nghịch Âm Minh, nhìn khiến những người kia dựng lông tơ.
Mộc Sơ Nhất đỏ bừng mặt, cũng may lần này rút được thăm cùng nhóm với Tạ Bán Loan, vì vậy hắn là âm quan cũng không bất ngờ.
"Nếu đã lộ thân phận rồi thì xin lộ chân dung thật ra đi." Thấy ngoài Tạ Bán Loan có thêm người làm tảng đá phát sáng, Lưu Bác Văn cuối cùng cũng dễ chịu một chút.
Nghịch Âm Minh bị bắt tới mấy người, Địa Phủ chỉ có Tạ Bán Loan thôi thì không biết ăn nói thế nào nữa.
"Là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-tin-ta/3122529/quyen-2-chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.