🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sau khi tụ hợp, Sở Nhạc cảm thấy thái độ Ngô Bất Lạc rất kì lạ.

Ngô Bất Lạc thỉnh thoảng sẽ nhìn hắn chằm chằm, giống như đang dò xét điều gì. Nếu là trước đây, Sở Nhạc thấy Ngô Bất Lạc quan tâm mình như thế sẽ vô cùng vui vẻ, nhưng lúc này, trực giác lại nói cho Sở Nhạc biết, Ngô Bất Lạc quan tâm hắn không phải chuyện gì tốt.

Thế nhưng mỗi khi Sở Nhạc đến hỏi Ngô Bất Lạc, đáp án nhận được luôn là "Anh nghĩ nhiều rồi". Làm cho Sở Nhạc tiến thoái lưỡng nan, hơi hơi chột dạ nhụt chí.

Những đồng nghiệp khác nhanh chóng đi tới tụ hợp trong hang núi. Ngẫu nhiên có một hai người cảm xúc không ổn, được mọi người giúp đỡ nhanh chóng tìm về được lí trí.

Màu đỏ trong mắt Mộc Sơ Nhất cũng dần rút đi, khôi phục lại bộ dạng lúc trước.

"Oán khí trong núi càng ngày càng nặng." Trương Dịch vuốt trán, một bộ nghĩ mà sợ, "Tốc độ vẽ thanh tâm phù của tôi còn không đuổi kịp tốc độ oán khí tăng lên. Mạnh Bách Khí thật sự đáng chết vạn lần, để tạo ra đống ác hồn này phải giết bao nhiêu người mới đủ?"

"Hàng năm quốc gia có rất nhiều người mất tích bí ẩn, tích lũy từ năm này sang năm khác thành một con số rất khủng khiếp." A La ở bên bổ sung một câu, "Tình huống bên ngoài thế nào?"

"Chẳng ra sao cả." Tào Phàm không ghét tình huống này lắm. Hắn vốn là lệ quỷ, oán khí kiểu này chỉ giúp thực lực của hắn tăng lên nhanh hơn thôi, "Những người khác hầu như giết đỏ cả mắt, người nào cũng chém giết để giành giật khóa đồng tâm."

"Tôi có khóa đồng tâm này." Lộ Đông lấy ra một cái, "Mọi người nghĩ là cái này à?"

"Chờ đã, sao cậu cũng có?"

"Tôi cũng có."

Mỗi người lấy khóa đồng tâm của mình ra, có đến tận năm cái.

Đám người há hốc mồm.

"Thì ra thứ này là đồ bán sỉ à?" Lộ Đông trừng sắp rớt tròng mắt, "Cái này căn bản không phải thứ chúng ta muốn tìm, lão thất phu Mạnh Bách Khí đang gạt chúng ta!"

"Mạnh Bách Khí mất không phải khóa đồng tâm." A La thở dài nói, "Tôi nghĩ, thứ ông ta mất là khí linh."

Nghe thấy hai chữ khí linh, điều Sở Nhạc nghĩ mãi không ra cuối cùng cũng thông suốt.

Hắn lập tức nhìn chằm chằm A La, ánh mắt sáng quắc, hận không thể treo A La lên đánh một trận.

Hắn nói mà! Đến cùng xảy ra vấn đề chỗ nào, hóa ra là cái tên A La này khoe khoang tri thức, nói hết mọi chuyện về khí linh cho Ngô Bất Lạc!

"Sở Nhạc, anh cứ nhìn A La suốt làm gì? A La là cao tăng đắc đạo, mặc dù dung mạo tuấn tú nhưng e không hợp với cương thi đâu." Ngô Bất Lạc chậm rãi nói.

Sở Nhạc đành phải thu hồi ánh mắt, đốp lại không chút do dự, "Tôi chỉ tò mò tại sao A La lại nghĩ như vậy thôi? Khí linh dù sao cũng chỉ có thể ngộ không thể cầu. Bất Lạc, cậu chắc hẳn hiểu rõ tâm ý của tôi đối với cậu hơn bất kì ai."

"Đúng vậy." Ngô Bất Lạc cười nói, "Hôm qua tôi đã hiểu rõ một lần nữa, trước kia đã lãng phí ý tốt* của ngài, thật sự xin lỗi."

*nguyên văn là dụng tâm lương khổ: hao phí tâm tư, dụng ý sâu xa, mặc dù suy nghĩ cho đối phương, nhưng lại không cho người đó biết.

"Đâu có đâu, tôi cũng vì muốn tốt cho cậu."

"Nhận lòng tốt này tôi ngại lắm."

...

"Quái, sao không khí cứ là lạ?" Lộ Đông nhỏ tiếng hỏi Trương Dịch bên cạnh, "Cậu có nhìn ra được gì không?"

Trương Dịch liếc mắt khinh bỉ, "Tôi trước giờ không hiểu mấy chuyện hỗn loạn của bọn họ!"

"Khụ khụ, là thế này." A La nói hết chuyện dây chuyền đồng hồ cát và suy đoán liên quan đến khí linh của mình ra, cuối cùng cũng phá vỡ không khí kỳ lạ giữa Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc.

"Nói như vậy, suy đoán của cậu quả thực có phần hợp lí." Tạ Bán Loan vô cùng quan tâm khí linh. Nếu bắt được một khí linh, hắn có thể mua được Viên Khuyết Đan rồi!

"Nếu có khí linh ở đây, chúng ta sao có thể là đối thủ của Mạnh Bách Khí?" Tào Phàm gãi đầu, "Tôi không muốn thử uy lực của pháp báo chút nào."

"Rất rõ ràng, Mạnh Bách Khí không khống chế được khí linh, nếu không cũng không mất." Sở Nhạc thoát khỏi bầu không khí kỳ lạ, gia nhập thảo luận, "Khí linh khác những linh hồn khác, bọn họ có thần trí. Mạnh Bách Khí làm rất nhiều chuyện ác, có lẽ khí linh kia cũng là bị hắn hại. Bây giờ khí linh ẩn nấp không ra, Mạnh Bách Khí đưa chúng ta tới làm tế phẩm chẳng phải để ép khí linh hiện thân sao?"

Nếu bọn họ ngập trong oán hận không ngừng tranh đấu, không ngừng đổ máu, e rằng thật sự có thể ép khí linh hiện ra.

Chỉ là tám người họ giờ đã tập hợp lại với nhau, bàn tính của Mạnh Bách Khí cũng sắp đạt tới rồi.

"Vấn đề bây giờ chính là chúng ta làm sao ra ngoài?" Ngô Bất Lạc nói, "Nếu Mạnh Bách Khí một mực canh giữ ngoài cửa, chúng ta rất khó ra được. Đồ ăn trong túi có thể duy trì được mấy ngày? Mạnh Bách Khí có thể chờ một năm nửa năm, nhưng chúng ta không chờ được."

Không sai, đây mới là vấn đề quan trọng trước mắt.

Ý nghĩ của Mạnh Bách Khí không thể thực hiện trong chốc lát, nhưng bọn họ cũng không có cách nào phá vỡ cục diện bế tắc này.

Ác hồn bên ngoài càng ngày càng nhiều, oán khí càng ngày càng nặng, không có gì bảo đảm bọn họ không trúng chiêu sau đó chém giết lẫn nhau.

"Mọi người quên mất một người." Ngô Bất Lạc đột nhiên nhớ ra gì đó.

"Hả?"

"Cậu nói ai?"

"Lưu Bác Văn." Ngô Bất Lạc phun ra một cái tên, "Trước đó chẳng phải cô ta đi theo Mạnh Bách Khí sao? Cô ta còn là người của Nghịch Âm Minh, nói không chừng sẽ có cách."

Lưu Bác Văn giờ đang ở đâu?

Cô cũng tìm một hang động nhỏ để ẩn náu, dùng trận pháp bố trí hang động cực kì chặt chẽ.

Lưu Bác Văn lấy ra một miếng vải bông, thấm chút nước, chậm rãi lau vết máu trên người. Mặc dù thân thể cô sau khi cải tạo có khả năng phục hồi mạnh hơn người thường rất nhiều và che đậy cảm giác đau, nhưng chỗ bị thương vẫn cần xử lý.

Cô ở Nghịch Âm Minh không có bạn bè nào, cô cũng khinh thường làm bạn với người ở Nghịch Âm Minh. Cho nên chuyện Mạnh Bách Khí lần này, cô đến một mình. Không ngờ lại bất cẩn trúng gian kế của Mạnh Bách Khí.

Nhưng ai mà ngờ được, Mạnh Bách Khí sẽ phát rồ đến nỗi kéo Nghịch Âm Minh và Âm quan Địa Phủ tới chịu chết?

Cô thử liên lạc với những người Nghịch Âm Minh khác, đáng tiếc đều không được, chỉ sợ hiện tại bọn họ đã giết đỏ cả mắt.

Oán khí ở đây đối với người sát nghiệt nặng nề trong Nghịch Âm Minh mà nói không khác gì bó rơm cuối cùng đè sập con lạc đà. Lưu Bác Văn cũng không mong đợi những người kia thật sự có thể đến nghe cô chỉ huy, cô chỉ cố thử một lần thôi.

Đương nhiên, đối với hành động của Mạnh Bách Khí, trong lòng Lưu Bác Văn cũng có một ít suy đoán.

Mấy mảnh tàn đồ trận pháp cổ mà Mạnh Bách Khí cho cô là giả, nhưng cũng không giả hoàn toàn. Thật giả lẫn lộn mới là phiền toái nhất.

Ngọn núi này nhìn có vẻ bình thường, nhưng phía dưới bùn đất lại ẩn giấu một dẫn huyết trận nhỏ, có thể hội tụ tất cả máu khắp núi dẫn đến đỉnh núi.

Dẫn huyết trận chỉ là một trận pháp nhỏ không thể nhỏ hơn, hầu như chỉ dùng để vận chuyển, không có tác dụng khác. Cho nên ban đầu Lưu Bác Văn cũng không phát hiện, mà tập trung tâm sức vào những trận pháp lớn có khả năng xuất hiện.

Nhưng giờ Lưu Bác Văn lại cảm thấy bất thường.

Mạnh Bách Khí cố ý để bọn họ tự giết lẫn nhau, lại bố trí một trận pháp như thế, rốt cuộc trên đỉnh núi có cái gì? Ông ta muốn ép thứ gì trên đỉnh núi đi ra đây!

Lưu Bác Văn nghĩ, nếu mình có thể liên lạc với người Nghịch Âm Minh, chỉ cần nói ra suy đoán này, ngay lập tức sẽ có vô số cán bộ cấp cao đến đây cứu mình.

Tiếc là Mạnh Bách Khí cũng biết chuyện ông ta làm nguy hiểm đến tính mạng cỡ nào, trong núi căn bản không thể truyền tin ra ngoài, chỉ có thể truyền tin nội bộ.

Lẽ nào mình không chết trong cuộc thi Âm quan mà lại chết ở một nơi vô danh thế này sao?

Trong lòng Lưu Bác Văn sinh ra mấy phần bất đắc dĩ.

Ác hồn bên ngoài như nổi cơn điên đập vào trận pháp Lưu Bác Văn bố trí, vì trước đó Lưu Bác Văn bị thương, mùi máu tươi còn rất nồng nên hấp dẫn rất nhiều ác hồn tới.

Một cây làm chẳng nên non, so với sức mạnh của tám người Ngô Bất Lạc bên kia, phòng ngự chỗ Lưu Bác Văn có vẻ vô cùng yếu kém.

Cô vẫn chưa biết, đám Ngô Bất Lạc đang từ từ chạy tới chỗ cô.

Một bên khác.

"Mạnh tiên sinh, có một nhóm người đang đến gần." Máy theo dõi truyền tin tới.

"Không vội, kích nổ con đường lúc trước trước đi." Mạnh Bách Khí chầm chậm nói, "Tính toán thời gian, bọn chúng nên tới rồi."

Giấy chứng nhận Nghịch Âm Minh là biểu tượng cho thân phận địa vị của một người trong Nghịch Âm Minh, Mạnh Bách Khí chủ động thiêu hủy giấy chứng nhận của mình là tỏ rõ ý định phản bội Nghịch Âm Minh.

Không, phải nói là để dẫn đám người Nghịch Âm Minh kia tới chịu chết.

Ha, gia nhập Nghịch Âm Minh có gì tốt?

Người vất vả cực nhọc trèo lên chỉ biến thành thần cốt dự phòng cho đám cao tầng thôi, cho dù may mắn tránh được một kiếp, ngày tháng còn lại cùng không dễ chịu. Nếu không phải thi Âm quan rất khó, hạn chế với người lại quá lớn, thì đâu có chuyện nhiều người đến gia nhập Nghịch Âm Minh như vậy.

Đừng thấy Địa Phủ ngoài miệng nói không hạn chế người đến ghi danh, nhưng những thí sinh thật sự tội ác tày trời hết thuốc chữa chỉ có đường chết trong quá trình thi, người ở lại hầu hết đều mang chút tội danh nhỏ vẫn có thể cứu được.

Bây giờ Âm quan trên núi đều chưa đổ máu, rất rất bất lợi đối với kế hoạch của Mạnh Bách Khí. Ông ta không phải không cố kỵ gì như đám Ngô Bất Lạc nghĩ. Nếu ông ta không phải người của Nghịch Âm Minh, đương nhiên chờ một năm nửa năm chẳng là gì, nhưng ông ta lại phải.

Âm quan Địa Phủ khó đối phó, trừ phi người của Nghịch Âm Minh tới.

Giờ có một nhóm tới, đúng lúc có thể đưa vào làm bạn với đám Âm quan kia!

Đường lên biệt thự trên núi chỉ có một, trước đó Mạnh Bách Khí đã mua xong thuốc nổ, chỉ cần kích nổ, đám người Nghịch Âm Minh chỉ có thể đi đường vòng.

Ông ta dĩ nhiên sẽ khiến đám người này ngoan ngoãn đi đến cửa đá sau núi.

"Chính là chỗ này." Trương Dịch cất la bàn, hắn hiện là người duy nhất trong nhóm này có thể dùng la bàn tìm người, haiz, miễn cưỡng chỉ có một tác dụng đó.

Nhớ năm xưa, hắn cũng là thiên tài được người người ca ngợi!

Tiếc là giờ ở trong cái nhóm này, vai trò của hắn không lớn, đành phải cam chịu số phận làm công việc vặt vãnh.

Nghĩ tích cực lên, điều này chứng minh bản thân còn rất nhiều không gian tiến bộ, với lại việc cũng dễ mà đúng không?

"Wow, nơi này bị vây chặt kín luôn." Tào Phàm nhìn rồi cảm thán, "Số lượng so với chỗ chúng ta ở còn nhiều hơn."

Cứ nghĩ số lượng bên ngoài hang núi của họ đã khủng bố lắm rồi, giờ xem ra chẳng đáng là bao.

"Thể chất nữ giới vốn thuần âm, cộng thêm mùi máu tanh như có như không truyền tới từ trong hang, số lượng ác hồn nhiều là đúng rồi." Lộ Đông hít mũi, "Hmm, trông thấy người gia nhập Nghịch Âm Minh thảm như vậy, tôi sẽ không tiếp tục mắng Địa Phủ lương thấp nữa. Ít nhất về mặt bảo đảm an toàn, Địa Phủ mạnh hơn nhiều."

"Đừng nói nhảm nữa, mang người ra trước đi." Ngô Bất Lạc thúc giục, "Tôi ở bên canh chừng giúp mọi người."

...Ở đây ngoại trừ ác hồn thì không còn gì khác, cần gì cậu trông chừng? Muốn lười biếng thì nói thẳng, sao phải tìm cho mình lí do đường hoàng như thế làm gì?

Phun tào thì phun tào, chuyện vẫn phải làm.

Phương thức công kích của Ngô Bất Lạc không thích hợp giải quyết những tôm tép này, thế là trách nhiệm quang vinh rơi xuống đầu Mộc Sơ Nhất, Trương Dịch và A La. Ba người họ thích hợp im hơi lặng tiếng giết chết đám ác hồn này nhất.

Ác hồn ngoài hang động nhanh chóng bị giải quyết, trận pháp bên trong hang cũng đã rất yếu rồi, muốn xông vào không cần tốn sức.

"Lưu Bác Văn, tôi là Ngô Bất Lạc, ác hồn bên ngoài đã bị chúng tôi giải quyết xong. Nếu cô muốn sống sót thì ra đây thương lượng với chúng tôi." Lúc mọi người định đi vào, Ngô Bất Lạc ngăn cản.

Lưu Bác Văn không dễ chọc, biết đâu chừng trong hang còn có thứ gì đang chờ bọn họ, vẫn nên để Lưu Bác Văn tự mình đi ra thì tốt hơn, cũng thành ý hơn.

Đám người nhớ lại tình cảnh Lưu Bác Văn lừa gạt bọn họ trong cuộc thi Âm quan, đồng ý với ý kiến của Ngô Bất Lạc.

Lưu Bác Văn nghe thấy tiếng nói quen thuộc bên ngoài, trong lòng lưỡng lự.

Có nên ra ngoài hay không?

Là âm mưu hay gì?

Nhưng cô hiện tại quả thực một cây làm chẳng nên non, giờ không ra về sau chưa chắc còn có cơ hội.

Lưu Bác Văn khẽ cắn môi, đi ra khỏi hang động.

Ít nhất âm quan Địa Phủ sẽ không giống đám người lật lọng Nghịch Âm Minh, vẫn đáng để tin tưởng.

Khi Lưu Bác Văn vừa ra, trông thấy diện mạo của đám Ngô Bất Lạc thì sững sờ, sau đó giống như hiểu rõ điều gì, "Hóa ra mấy người đều đến cả?!"

A, bọn họ hiện tại vẫn đang ngụy trang!

Ngô Bất Lạc bật cười, giải trừ lớp ngụy trang, "Sự tình Mạnh Bách Khí không đơn giản, nếu chúng tôi đều không đến thì làm sao dám tiếp nhiệm vụ này? Ngược lại là cô, dám một mình đơn thương độc mã đến đây, thật sự là phụ nữ không thua đấng mày râu."

Lưu Bác Văn không ngốc đến nỗi coi lời này của Ngô Bất Lạc là lời khen, chỉ là thay đổi cách mắng cô ngu mà thôi.

"Mấy người tìm tôi làm gì?" Lưu Bác Văn nhanh chóng tỉnh táo lại, "Có chuyện thì nói thẳng."

"Mạnh Bách Khí làm ra trận thế lớn như vậy, là vì khí linh à?" Ngô Bất Lạc đi thẳng vào vấn đề.

Không ngờ bọn họ cũng phát hiện?

Cảm xúc của Lưu Bác Văn trở nên phức tạp, "Cụ thể tôi không dám khẳng định, nhưng tôi cũng đoán thế. Tôi nhận được lời mời của Mạnh Bách Khí mới tới, ông ta bảo tôi chỗ này có trận pháp cổ, còn đưa tôi vài tàn trang."

"Sao Mạnh Bách Khí muốn mời cô?"

"Giờ nghĩ đến, chắc là vì Mạnh Bách Khí cũng là người của Nghịch Âm Minh." Lưu Bác Văn cười khổ nói, "Địa vị của tôi ở Nghịch Âm Minh không hề thấp như mấy người tưởng, nếu tôi mất tích, nhất định sẽ có người tới tìm tôi. Hơn nữa lực công kích của tôi có hạn, bình thường trong công ty không nói chuyện với ai, tìm tới tôi dễ hơn tìm người khác."

Nói đơn giản chính là chọn quả hồng mềm mà bóp.

"Dưới núi này chôn giấu một dẫn huyết trận nhỏ, tôi có thể cho mấy người biết trận pháp vận chuyển đến đâu. Như vậy, chúng ta có thể tìm được khí linh trước Mạnh Bách Khí, nắm giữ quyền chủ động." Lưu Bác Văn vội vã nói, cho thấy giá trị của mình, "Không có tôi, mấy người muốn tìm được khí linh không biết phải tốn bao nhiêu công sức."

"Chính vì biết bản lĩnh của cô nên chúng tôi mới tới tìm cô." Trương Dịch trầm mặc một lúc, "Việc này không nên chậm trễ, cô mau mau dẫn đường đi."

...

"Mạnh tiên sinh, bọn họ đi đường khác rồi."

"Rất tốt." Mạnh Bách Khí vuốt râu mép, trong mắt lóe ra tinh quang, "Khởi động truyền tống trận nhỏ kia đi."

Ông ta phải lên kế hoạch cẩn thận mới có thể khiến người Nghịch Âm Minh và âm quan Địa Phủ mặt đối mặt!

Đám Ngô Bất Lạc đành phải theo Lưu Bác Văn đi lên đỉnh núi.

Ác hồn đều từ đỉnh núi tràn ra, càng đi lên, áp lực càng lớn.

"Mọi người xem người kia." Lộ Đông đột nhiên chỉ vào một thi thể ven đường, "Là Đỗ Tĩnh."

Đỗ Tĩnh? Đó chẳng phải cái người lúc trước nói muốn bao nuôi Ngô Bất Lạc sao?

A La lập tức nhìn sang, đúng thật là Đỗ Tĩnh.

Có điều lúc này, thân thể hắn đã bị xé thành năm sau mảnh, máu tươi chảy đầy đất, chỉ có cái đầu còn nguyên vẹn, sắc mặt dữ tợn, e rằng chết không nhắm mắt.

"Đồng hồ cát trên người hắn đã bị lấy mất." Điều Sở Nhạc quan tâm không giống điều mọi người quan tâm lắm, "Xem ra, có không ít người có suy nghĩ giống tôi."

Đồng hồ cát trong tay Sở Nhạc hiện giờ là cái đã dung hợp những đồng hồ cát thu thập được, đã có hình thức ban đầu của pháp khí cơ bản nhất. Chỉ là sau đó, thi thể bọn họ gặp phải trên đường đều không còn gì tốt để lượm.

Tất cả đều bị lột sạch sành sanh, đôi khi ngay cả trái tim trong cơ thể cũng bị móc mất, tận dụng triệt để.

"Không biết những người kia còn lại bao nhiêu người?" Trương Dịch tâm tình tốt nói, "Đỗ Tĩnh được xem là cao thủ số một số hai mà cũng chết, còn lại hầu như chỉ là tép riu. Hừ, những người này tội ác tày trời, đáng chết từ lâu rồi."

Trương Dịch không ưa bất kì ai trong đám súc sinh ấy, ước gì bọn chúng chết hết ở đây.

"Chúng ta phải nhanh lên." Ngô Bất Lạc thở dài, "Nếu Mạnh Bách Khí thu thập đủ lượng máu, chúng ta chỉ có thể làm cá trên thớt."

"Vậy thì nhanh đi thôi."

Lúc sắp đến đỉnh núi, trong không khí truyền đến dao động kịch liệt.

"Là truyền tống trận." Lưu Bác Văn hô lên, "Lui lại!"

Đột nhiên truyền tống tới đây vào lúc này, là ai còn cần phải nói sao?

Không thể nào lui.

Sắp tới đỉnh núi rồi, sao có thể rút lui vào lúc này?

Đám Ngô Bất Lạc liếc nhìn nhau, lập tức ra tay công kích, định cho những người truyền tống tới trở tay không kịp!

Nhất thời, các loại pháp thuật thi nhau đập tới.

Xoạt____

Một bóng người đi ra từ truyền tống trận.

Khi những pháp thuật kia tới gần cô, giống như bị thứ gì đó chặn lại, cuối cùng biến mất.

Liên tiếp có người trong truyền tống trận đi ra.

Ngô Bất Lạc nhìn chằm chằm cô gái dẫn đầu.

Không ngờ gặp lại nhanh như vậy?

A.

Trước kia bọn họ phí hết tâm tư cũng không gặp được một lần, giờ không có việc gì lại được gặp.

Chỉ là lần trước chị ấy trực tiếp cho mình một đao, lần này mình sẽ không tiếp tục ngoan ngoãn chờ đợi.

Ngô Bất Lạc sờ chỗ bị đâm lúc trước, rõ ràng đã khỏi hẳn nhưng lại cảm thấy đau âm ỉ.

Hắn có dự cảm, về sau số lần đối lập với Ngô Bất Hoa sẽ chỉ càng ngày càng nhiều, không thể dựa vào lời nói để chị biết suy nghĩ của hắn được.

Chi bằng dứt khoát trói chị nhốt lại, chờ mình mua viên thuốc kia về, tình cảm chị em bọn họ sẽ trở lại như trước.

Ngô Bất Lạc biết ý nghĩ của mình có chút nguy hiểm, nhưng lại rất hấp dẫn hắn.

Sở Nhạc nhìn Ngô Bất Lạc nhiều hơn, không biết suy nghĩ điều gì.

"Tôi bảo mà, sao lão cáo già Mạnh Bách Khí lại dùng thuốc độc đơn giản đối phó chúng ta?" Ngô Bất Hoa nhẹ nhàng nhìn đám người Ngô Bất Lạc, có vẻ coi thường bọn họ, "Hóa ra lão ta chờ ở chỗ này!"

Thật là giỏi tính toán.

Bọn họ và người của Địa Phủ không thể nào chung sống hòa bình, nơi này còn có nhiều oán khí như thế, không muốn đánh cũng không được.

Nói xong, Ngô Bất Hoa nhắm thẳng vào Lưu Bác Văn phía sau đám người, lạnh lùng nói, "Bác Văn, sao cô còn chưa qua đây, chẳng lẽ cô còn muốn đi làm âm quan?"

Lưu Bác Văn trông thấy Ngô Bất Hoa xuất hiện thì muốn đi đầu xuống đất luôn. Giờ nghe Ngô Bất Hoa gọi mình qua, cô không thể lui bước, đành phải bước từng bước tới đứng sau Ngô Bất Hoa.

Sở Nhạc nhìn Ngô Bất Lạc rồi nhìn Ngô Bất Hoa, sắc mặc có chút ngưng trọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.