Ngô Bất Lạc cảm thấy mình đúng là quá xui xẻo.
Hắn không cố ý ngã mà, vì sao Sở Nhạc lại trừng hắn?
Càng khiến người buồn bực hơn là, Lộ Đông còn ở bên hỏi han ân cần, khẩn trương cứ như mẹ hắn ngã vậy.
"Cậu ngã bị đau ở đâu không?"
"Không đau ở đâu hết, phiền cậu cách xa tôi hai mét được không?" Ngô Bất Lạc khoát khoát tay, không nhịn được nói.
Sở Nhạc và Mạnh Bách Khí đánh vô cùng kịch liệt.
Không có Ngô Bất Lạc và Lộ Đông làm vướng bận, Sở Nhạc hành động vô cùng nhanh nhạy.
Chỉ thấy pháp khí trên người Mạnh Bách Khí phát sáng hết cái này đến cái khác rồi nhanh chóng tối đi, giống như sao băng chợt lóe nơi chân trời, chớp mắt thiêu đốt tất cả năng lượng.
Dù cách xa, Ngô Bất Lạc cũng có thể cảm giác được uy lực cực lớn của những pháp khí đó.
Nhưng uy lực này không có bất kì uy hiếp gì với Sở Nhạc. Sở Nhạc vẫn nhàn nhã như đang tản bộ trong vườn hoa nhà mình, hoàn toàn không để Mạnh Bách Khí vào mắt.
Sắc mặt Mạnh Bách Khí càng ngày càng ngưng trọng. Ông ta vốn chỉ có bề ngoài giống người già, ánh mắt lại không hề giống. Nhưng giờ đây lại thật sự tỏa ra đầy tử khí âm u của người già.
Có lẽ là vì ông ta biết mình không phải đối thủ của Sở Nhạc.
Điều này không thể nào!
Trước đó Mạnh Bách Khí đã chuẩn bị chu đáo, tùy tiện lấy ra một pháp khí trên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-tin-ta/3122517/quyen-2-chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.