Một thăng gạo là ân, một đấu gạo là thù.
*Khi người khác gặp khó khăn, bạn giúp người ta nhỏ thôi thì người ta sẽ cảm kích bạn nhưng nếu giúp quá nhiều dễ sinh ra ỷ lại, một khi không giúp nữa sẽ khiến người ta căm hận bạn.
Lúc toàn bộ nạn dân tràn vào thành, rất nhiều người bắt người bắt đầu trách cứ Lâm Phúc vì sao không xuất ra lương thực cứu tế nạn dân như ngày trước, hại nạn dân đi cướp lương thực của bọn họ?
Nếu là thường ngày, Lâm Phúc nói lương thực nhà mình bị cướp sẽ có người tin, nhưng bây giờ lại không có bất kỳ ai tin.
"Bất Lạc, chúng ta không cứu hắn sao?" Mộc Sơ Nhất nhìn Ngô Bất Lạc, bọn họ đã ở chỗ này nhìn rất lâu rồi, nhưng Bất Lạc mãi không cho bọn họ động thủ.
"Hiện tại đi cứu hắn cũng vô dụng, hắn sẽ không dễ dàng rời đi cùng chúng ta." Sở Nhạc ở bên cạnh tiếp lời, "Lâm Phúc là kiểu người không đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định. Nếu chúng ta mang hắn đi trước lúc đó, hắn nhất định sẽ còn cảm thấy có lỗi với người trong thành, hiện tại để hắn biết thêm nhân gian hiểm ác cỡ nào rồi hãy đi cứu hắn."
Ở phương diện nhìn người, Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc có thể xưng là đại lão trong nghề.
"Cứ chờ đi." Tạ Bán Loan ngáp một cái, "Tôi thấy còn phải đợi thêm hai ngày mới được, có câu nói rất hay, giết người phóng hỏa đai lưng vàng, xây cầu làm đường chết mất xác, Lâm Phúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-tin-ta/3122480/quyen-2-chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.