Có thể là vì Vương Dã mới vừa khôi phục ký ức nên hắn đối đãi với Ngô Bất Lạc vô cùng nhiệt tình, giống như khoảng cách thời gian mười năm hoàn toàn không tồn tại vậy.
Ngô Bất Lạc mới đầu vẫn rất hưởng thụ, sau đó thì không chịu nổi nữa.
Vương Dã hỏi lắm quá!
Ví dụ như thi đỗ âm quan có cảm giác thế nào? Điểm công đức rốt cuộc tính toán ra sap? Vì sao giữa đan dược pháp khí khác nhau lại công đức khác nhau, có phải có tiêu chuẩn đánh giá đặc biệt gì không v.v.
Nói thật, Ngô Bất Lạc chưa từng nghĩ đến những điều này.
Nghĩ mấy cái đó có ích gì đâu? Coi như hiểu rõ ràng Địa Phủ đang lừa mình cũng không thể nào yêu cầu Địa Phủ vì một mình mình mà sửa lại quy định, cho nên khỏi cần mơ mộng.
Nhưng Vương Dã thực sự chỉ đơn giản là tò mò mà thôi.
Suy cho cùng hắn có rất ít cơ hội để hỏi âm quan những chuyện liên quan đến Địa Phủ, thứ nhất là vì hắn không dám, hơn nữa âm quan căn bản khác với người thường, rất ít âm quan sẽ đáp lại hắn.
Mặc dù Vương gia cũng có âm quan, nhưng âm quan đó đều là lão tổ tông của bọn họ, có thể gặp mặt xương xương một lần đã tốt lắm rồi, sao mà được hỏi mấy thứ lãng phí thời gian của lão tổ tông này chứ?
Ngô Bất Lạc thì khác.
Vương Dã cảm thấy Ngô ca không giống những âm quan khác.
Cuối cùng, Ngô Bất Lạc yên lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-tin-ta/3122440/quyen-3-chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.