Thì ra 10 năm dây dưa, cởi bỏ lại chỉ cần hai chữ. Anh 3 năm chờ đợi, 1 năm ngọt ngào, 6 năm hận thù, hóa ra không thể địch lại hai từ nhẹ bẫng này.
Đào Nhiễm cảm thấy rút hết sức lực.
Đời này cô đã từ bỏ rất nhiều thứ, khi còn bé muốn mua, không mua nổi thì từ bỏ. Lớn lên điểm số không tốt, vậy thì không học nữa. Sau đó đuổi theo Giang Diệp, cảm thấy anh có cô gái mà anh thích, chớp mắt cũng liền từ bỏ.
Cô luôn vui vẻ và hạnh phúc. Bởi vì hầu hết mọi người trên đời này đều không bỏ xuống được, nhưng cô thì không.
Nhưng bây giờ, lần đầu tiên cô cảm nhận được cái gì gọi là dứt bỏ, trong lòng giống như bị người ta cắt đi một miếng thịt, máu tươi đầm đìa, còn không dám che miệng vết thương.
Trong tầm mắt mông lung của Đào Nhiễm, áo sơ mi trắng của anh giống như năm đó cô nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy một thiếu niên ngay thẳng như cây bạch dương.
Cô lau nước mắt trên mu bàn tay mình, nhưng làm sao bây giờ, nước mắt không thể ngăn được.
Anh là toàn bộ thanh xuân của cô.
Cô mong anh bá đạo như năm đó, bóp cằm cô, cười xấu: Không phân biệt.
Nhưng đôi mắt đẫm nước mắt làm mờ biểu hiện của anh, cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh: "Được."
Cô ôm lấy con thú bông, cảm thấy đây mới là trời tối thật sự.
Đôi mắt khó khăn cố gắng nhưng không giữ được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-tin-anh-yeu-tham-em-dau/1995578/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.