Trong suốt tháng 8, Đào Nhiễm không gặp Ngụy Tây Trầm. Ngụy Tây Trầm bình thường rất bám lấy cô, nhưng cả tháng nay anh không về khu cũ.
Vì Đào Nhiễm chỉ mới bắt đầu học vẽ vào năm ngoái, cô hiếm khi về nhà vào cuối tuần, vì vậy cô đã đến thăm các di tích cổ xưa xung quanh. Theo lời của cô giáo Vạn, điều này có lợi cho việc trau dồi khí chất xuất chúng.
Sự biến mất của Ngụy Tây Trầm khiến Phùng Kỳ cảm thấy áp lực, cô lặng lẽ hỏi Đào Nhiễm, "Hai người gần đây có cãi nhau không?"
Đào Nhiễm lắc đầu.
Lúc ở quán trà sữa, cô đã giải thích rõ ràng rành mạch nên sẽ không có hiểu lầm. Đào Nhiễm suy nghĩ một chút và nói với Phùng Kỳ: "Có lẽ đang bận, kỳ thi tuyển sinh đại học vào tháng 6 năm sau."
"Chắc vậy, ở trong trường học cũng nhiều trói buộc hơn."
Thực tế nửa tháng trước Ngụy Tây Trầm đã gọi cho cô một lần, lúc đó đã rất khuya, ba giờ sáng. Bên cạnh anh ồn ào, Đào Nhiễm không tỉnh táo, nghe giọng nói khàn khàn của anh: "Đào Nhiễm."
"Hả?" Cô nhắm mắt lại, điện thoại kề sát bên tai, thật buồn ngủ.
"Anh có khả năng phải đi có việc một thời gian ngắn. Em ở bên khu cũ phải ngoan ngoãn, anh về sẽ lập tức đến thăm em."
Cô hơi bừng tỉnh: "Anh đi đâu vậy?"
"Không đi xa lắm đâu."
"Vậy anh trở về sớm."
Bên kia giọng điệu dịu đi: "Được."
Khi cô chuẩn bị ngủ tiếp, Ngụy Tây Trầm gọi cô:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-tin-anh-yeu-tham-em-dau/1995552/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.