Edit: Winnie
Đào Nhiễm lắc đầu, Trình Tú Quyên mới nhẹ nhõm thở hắt. Hai người họ tầm tuổi này sợ nhất bản thân gây ác nghiệp, cậu bé kia là do họ đến Thanh trấn đón về, bây giờ nói mặc kệ là mặc kệ đâu có được.
Người phản ứng mạnh nhất là Đào Hải.
Ông đứng phắt dậy: "Con vừa nói gì?"
Đào Nhiễm kinh ngạc nhìn ông, lặp lại lần nữa: "Cậu ấy nói muốn dọn ra ngoài."
“Không được, tuyệt đối không được! Không biết phải dùng cách gì, nhất định phải giữ thằng bé lại. Ngày mai hai người đi mua đồ rồi nhà ta qua xin lỗi!"
“Ba?”
Không chỉ có là Đào Nhiễm, cả Trình Tú Quyên cũng thấy kinh ngạc: “Ông đây là……”
Đào Hải lúc này nhận ra bản thân hơi lố, ông khụ khụ vài tiếng: "Tôi đã hứa với cha thằng bé, nhất định phải chăm sóc tốt cho nó, việc lần trước khiến tôi thật sự băn khoăn, vẫn nên đi xin lỗi."
Đào Nhiễm cảm thấy thái độ của ba mình thật kỳ lạ, nhưng ba lại không cho hai mẹ con cô hỏi. Ba là trụ cột trong nhà, lời nói ra luôn có trọng lượng, ông còn cẩn thận dặn dò Đào Nhiễm cùng Trình Tú Quyên sau này phải đối đãi với Ngụy Tây Trầm tốt hơn.
Ngủ đến nửa đêm, loáng thoáng nghe được tiếng động cơ xe và cả tiếng ba mẹ đang nói chuyện.
Đào Nhiễm mở đèn, khuôn mặt nhỏ hơi đỏ, Trình Tú Quyên gõ gõ cửa phòng cô: "Nhiễm Nhiễm, bà con té bị thương rồi, ba mẹ phải tới thành phố A một chuyến, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-tin-anh-yeu-tham-em-dau/1995491/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.