Edit + Beta: Ameo 
Mùa hè năm 1977 oi bức hơn cả những năm trước. 
Không trung là màu xanh nước biển, cây Long Não là màu xanh lá cây, lan can nhà trẻ là màu đen nặng nề. 
Tiếng ve ngân lúc dài lúc ngắn, quạt trong văn phòng chuyển động êm như bông, xua tan nhiệt độ trong không khí. 
"Cô Vương, tuy Miên Miên không được thông minh cho lắm, nhưng bé rất ngoan, cô cho cháu nó vào nhà trẻ đi mà. Bé có thể tự ăn cơm, mặc quần áo". Lâm Mẫn Chi đứng co quắp, đau khổ cầu xin. 
Cô giáo Vương giơ tay xoa khuôn mặt mum múp thịt của Quý Miên, tiếc nuối nói:"Mẹ Miên Miên à, nhà trẻ có quy định không thể nhận trẻ con có vấn đề về trí tuệ. Hay là cô tìm nhà trẻ đặc biệt xem sao?". 
Trong văn phong, hai giáo viên thực tập mới tới thảo luận: 
"Đứa nhỏ này là ai vậy? Trông đáng yêu quá, sao lại không nói lời nào?". 
"Con trai nhỏ của Mẫn Chi đáng yêu thật đấy, tiếc là đầu óc có vấn đề, không thể giao lưu với người khác". 
"Uầy, thật đáng tiếc. Bảo sao nhìn cứ ngốc ngốc". 
"Cô cũng biết gần đây Mẫn Chi khó khăn thế nào mà, chồng cô ấy ngoại tình.....". 
"Ồ.... Vậy còn hai đứa trẻ thì sao?". 
"Con trai lớn của cô ấy không ra gì, không học mà đi lăn lộn trong xã hội, đã bỏ đi từ sớm rồi.....". 
Lâm Mẫn Chi vuốt mặt, nắm chặt góc áo:"Cô Vương, bé nhà tôi không thể đến đó. Miên Miên, tới đây, mau xin cô Vương là con muốn kết bạn ở đây đi". 
Cô giáo Vương thở dài:"Mẹ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-thuc-su-co-nguoi-cho-rang-the-than-kho-lam-chu/1670160/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.