Lương Hi thật sự không ngờ anh lại nghiêm túc như vậy.
Sau khi cô ra khỏi phòng làm việc liên hệ khách hàng Kiều Sâm phải gặp mặt, trao đổi kỹ càng một lần nữa lịch trình buổi chiều với họ, song song với lúc cô buông điện thoại xuống, Kiều Sâm vừa vặn đi ra từ bên trong.
Không mặc áo khoác, tay áo cũng xắn đến khuỷu tay, lộ ra đường cong cơ bắp rắn chắc ở cánh tay; anh gõ gõ trước mặt bàn của Văn Hạo: “Đi ăn cơm trưa không?”
Văn Hạo lập tức buông công việc trong xuống, chỉ có điều đi được hai bước lại cảm thấy không đúng lắm, quay người lại quả nhiên phát hiện Lương Hi vẫn ngồi nguyên chỗ cũ.
“Trợ lý Lương không đi cũng sao?”
Lương Hi thầm nghĩ cô nào dám đi cùng chứ, ban nãy ánh mắt Kiều tổng của bọn họ còn chả thèm liếc cô nửa cái, cộng thêm bước nhạc đệm trong phòng làm việc, rõ ràng là không có tính sẵn phần của cô, cô cũng có chút tự biết mình chứ.
Đang chuẩn bị tùy tiện tìm một lý do đuổi Văn Hạo đi, còn chưa mở miệng, người đàn ông đã ôn hòa nói: “Trợ lý Lương nói cô ấy không đói.”
“Đúng rồi.” Anh nhớ đến điều gì đó, bước mấy bước đến cạnh cô, nghiêng người nhìn vào màn hình máy tính.
Vốn dĩ ghế ngồi của Lương Hi đã cách máy tính rất gần, anh vừa cúi người, một tay bất giác chống trên lưng ghế của cô, nhìn qua giống như nhốt cả người cô ở trong ngực, tiếp đó nhiệt độ cơ thể anh dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-thoat-khoi-rung-dong/2432654/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.