Cũng chính là lần này, người đàn ông ăn cay một tháng cùng cô vào phòng cấp cứu bệnh viện, đôi môi luôn nở nụ cười cắn chặt, đau đến trên mặt không còn chút huyết sắc nào.
Bác sĩ kiểm tra xong, kê thuốc cho Kiều Sâm; bởi vì nghiêm trọng đến nôn mửa mất nước, bác sĩ truyền đường glucose cho anh.
Sau khi bác sĩ rời đi, Lương Hi ngồi ở bên cạnh anh, hốc mắt đỏ bừng: “Anh không thể ăn cay sao không nói chứ? Em cũng sẽ không vì chuyện đó mà tức giận, hơn nữa anh còn có bệnh dạ dày…”
“Anh không muốn làm em mất hứng.” Anh không còn chút sức lực nào, âm thanh nói chuyện nhẹ như lông vũ.
Nhưng rơi vào trong lòng Lương Hi lại nặng trĩu vô cùng.
Dù sao cũng là cô hại anh vào bệnh viện.
“Em không cần nghĩ nhiều như vậy.” Anh cố gắng khiến giọng mình nghe càng thêm nhẹ nhàng, không bởi vì đau đớn nôn mửa mà tiêu hao lượng lớn thể lực, ho nhẹ hai tiếng: “Em có thể đi rót ly nước giúp anh được không? Anh khát rồi.”
“Được.” Cô dùng mu bàn tay dụi dụi mắt, ngoan ngoãn đi đến máy lọc nước bên kia rót cho anh ly nước ấm, nhìn anh uống hết, sau đó mệt mỏi ngửa người dựa vào trên ghế lạnh lẽo.
“Anh ngồi như vậy rất mệt.” Giọng cô vẫn mang theo chút dư âm sau khi khóc, cẩn thận nắm tay anh đặt vào lòng bàn tay mình: “Anh có muốn dựa vào người em không?”
“Ừm.” Kiều Sâm cũng không khách khí, đồng ý dịch người một chút,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-thoat-khoi-rung-dong/2432650/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.