“Anh có liêm sỉ không.” Cô lập tức liếc mắt nhìn anh: “Gọi “bố anh” cái gì, rõ ràng là bố em.”
“Anh nói sai gì đâu.” Anh có chút buồn cười, đèn xanh sáng lên, Kiều Sâm vừa đánh tay lái vừa quanh co với cô: “Là bố anh không sai mà? Ban nãy không phải em cũng nói là “Bố anh” (1) còn gì?”
(1) Bố em/anh raw đều là 我爸.
“Sao anh nghe không hiểu thế?” Lương Hi bĩu môi: “Hôm nay anh ân cần thế nhở, luôn cho người ta có cảm giác đang lừa em kết hôn ấy.”
Kiều Sâm: “Cái gì gọi là lừa em kết hôn? Em vốn phải kết hôn với anh.”
“Trước khi lĩnh chứng lời nói đều không tính có được không?” Cô nhóc co người ở ghế phụ lẩm bẩm, đột nhiên đuôi mắt nhìn thấy cửa hàng đồ ngọt bên đường, vội vàng bảo anh dừng xe: “Anh dừng xe dừng xe, em muốn xuống mua phần đồ ngọt.”
Kiều Sâm dừng xe sát bên.
Có lẽ là sợ anh chờ lâu quá, Lương Hi giống như cơn gió chạy ù ra ngoài, rất nhanh lại như cơn gió chạy ù trở lại, ghé vào cửa sổ xe hỏi anh: “Anh uống đồ ngọt không?”
Thật ra anh không thích kiểu đồ ngọt ngấy lắm, theo bản năng tính nói không cần, nhưng vừa nhìn thấy trong mắt cô nhóc sáng lấp lánh, không tự chủ được bèn gật đầu.
15 phút sau, Lương Hi xách hai cái túi đi ra từ bên trong.
Thấy hai túi của cô rõ ràng không phải trọng lượng của hai bát chè, Kiều Sâm nhướng mày: “Mua những gì đấy?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-thoat-khoi-rung-dong/2432592/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.