Chương trước
Chương sau
Chăm sóc đồ sâu rượu này chẳng khác nào chăm sóc một đứa trẻ hai tuổi, đi đường cũng không xong, còn muốn nhảy nhảy trong nhà như khùng.

Kiều Sâm hết dỗ lại lừa, sau khi liên tục cam đoan mình tuyệt đối sẽ không trói cô, cuối cùng cũng lừa gạt được tiểu tổ tông này đi vào trong nhà.

Ai ngờ tiểu tổ tông vào được đến nhà rồi, còn chỉ hơn chứ không hề kém cạnh trên xe, miệng kêu gào không thoải mái muốn đi tắm, vừa bước lên cầu thang đã bắt đầu cởi quần áo.

Hôm nay cô mặc bên ngoài một cái áo măng tô hai mặt nhung màu lam nhạt, dài đến mắt cá chân, bên trong là áo len và váy dài. Lúc cởi ra, cũng cởi từng món từng món theo thứ tự: Đầu tiên là áo măng tô, sau đó là áo len dệt kim gile, sau đó nữa là áo len và... váy dài.

Lúc Kiều Sâm nhặt đến đây thì động tác cũng chậm lại. Lúc anh đi đến cửa phòng đã có thể nghe thấy âm thanh mở trước trong phòng tắm.

Khi đến gần phòng tắm, cùng vừa lúc tiếng nước dừng lại, sau đó không có động tĩnh gì nữa.

Anh đặt quần áo thu lại vào sọt, treo áo măng tô lại trên giá, xong xuôi mới kéo cửa phòng tắm, bước vào nhìn cô.

Trong phòng tắm không có hơi nóng tràn ngập như anh tưởng, mà ngược lại ngay cả chút nhiệt độ cũng không có. Lúc này, Kiều Sâm mới phát hiện, người này vậy mà lại ngốc đến mức không mở máy thông gió, còn bản thân ngâm người trong nước lạnh.

Quả nhiên, bạn gái nhỏ của anh đang ngồi trong bồn tắm, ngược lại cũng chưa phải cởi hết. Cái áo trong dài đến mông màu vàng nhạt cùng quần bó đều đã ướt hết dính sát lên người, phác họa đường cong xinh đẹp trên người cô; tay thì gác lên hai cạnh bên của bồn tắm, giương đôi mắt nhòe nước nhìn anh.

Kiều Sâm thở dài, đi tới ngồi xuống trước bồn tắm, hỏi cô: “Em tắm, sao lại không mở nước nóng?”

Sâu rượu lắc đầu: “Nóng quá, không muốn tắm nước nóng.”

“Em như vậy sẽ bị cảm mạo đấy.” Anh đưa tay muốn đỡ người dậy nhưng vừa bắt được tay cô thì đã bị đẩy ra.

“Lương Hi.” Anh nghiêm mặt lại, giọng điệu cũng trở nên nghiêm khắc, “Bây giờ là mùa đông, em cứ ngâm nước lạnh thế này sẽ bị cảm.”

“...”

Lương Hi im lặng không lên tiếng nhìn anh. Cô nhìn một lúc lâu rồi đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ áo anh.

Sau đó, dùng lực kéo mạnh về phía mình.

Anh không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, bất thình lình bị kéo một cái khiến cả nửa thân trên nhào thẳng vào bồn tắm, ngâm trong dòng nước lạnh như băng. Một tay anh bị Lương Hi nắm lấy, tay còn lại chống lên đáy bồn tắm, còn phần đầu thì đập thẳng vào nơi... không nên đập.

Rơi vào một nơi không nên rơi.

Nhưng Lương Hi tựa như không có cảm giác gì đối với chuyện này. Cô chỉ chậm rãi chớp chớp mắt rồi thả tay anh ra, sau đó lại đưa tay xoa xoa đầu anh tựa như dỗ con nít, “Anh cũng muốn khóc rồi hả?”

Kiều Sâm: “...?”

“Là tại vừa nãy em quá hung dữ sao?” Giọng cô rất ân cần, mang theo chút lo lắng: “Em đâu có ý muốn hung dữ với anh đâu, cho nên anh đừng buồn, đừng khóc nha.”

“...”

Người này lại đang diễn bộ kịch nào của Quỳnh Dao vậy?

“Em chỉ muốn thấy anh dỗ em.” Cô nhóc lại kéo anh đến gần, bàn tay lạnh băng đè lên gáy anh, giống như động tác quen thuộc mỗi lần anh hôn mình vậy. Nhưng cô lại không hôn mà dùng trán tì lên trán anh, chóp mũi kề chóp mũi, “Dù sao... có cưới hay không cũng không sao, chỉ cần ở bên anh là được.”

Anh kinh ngạc ngẩng đầu, đúng lúc chạm vào ánh mắt sạch sẽ thuần khiết của cô.

Từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ hóa ra ý muốn thật sự của cô là như vậy.

Ngày thường, anh rất hay nhắc đến chuyện kết hôn, những lúc như thế cô đều dùng thái độ không được tốt lắm để đáp lại, còn khi bị anh áp sát gọi vợ thì lúc nào cũng ngượng ngùng đến nỗi lỗ tai đỏ rực.

Hôm nay cô đột nhiên chủ động nhắc tới việc kết hôn, chắc cũng chỉ là thỉnh thoảng muốn thử giận hờn một chút, uống rượu vào còn tủi thân giải thích với anh nữa.

Chuyện chết người chính là anh vậy mà không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn rất thích cô lúc nào cũng có những biểu hiện đặc biệt như vậy.

Bất kể là nổi giận, hay khướt.

Anh đều vui vẻ chịu đựng.

“Anh tức giận sao?” Cô gái nhỏ nhìn anh bằng đôi mắt lấp lánh. Nhưng không đợi anh trả lời, cô đã hôn chụt anh một cái, “Anh không được giận.”

Cô một mình lẩm bẩm, hồn nhiên không hề cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm anh, “Dù sao thì anh cũng không được tức giận... Em cũng đã giải thích với anh rồi, nếu anh còn giận vậy thì... vậy thì anh không phải là đàn ông...”

“Vậy em có muốn anh làm đàn ông hay không?” Anh nén cười hỏi, tay vòng ra sau đặt lên lưng cô.

“Nếu anh muốn làm, em nhất định sẽ cho anh làm.” Lương Hi vô cùng thành thật trả lời.

“Vậy, thư phòng cùng phòng tắm, em thích chỗ nào hơn?” Giọng nói anh mang theo vẻ mê hoặc. Anh biết rõ, bây giờ đầu óc cô bị chất cồn làm cho không được tỉnh táo lắm, nói chuyện cũng như đứa trẻ ba tuổi vậy, nhưng vẫn dụ dỗ cô từng bước từng bước vào bẫy.

Quả nhiên, Lương Hi nghiêng đầu suy nghĩ một lát, “Phòng tắm đi, thư phòng là để người học tập dùng, em không muốn học đâu.”

“Được.” Anh vừa nói vừa cười, một tay khác luồn xuống phía dưới đầu gối, bế cả người cô lên, “Hi Hi nói phòng tắm thì phòng tắm.”

-

Sáng sớm ngày hôm sau, Kiều Sâm đã đánh thức Lương Hi, nói là muốn dẫn cô đến một chỗ.

Lương Hi dĩ nhiên không muốn, cô xụ mặt từ lúc thức dậy, mãi cho đến khi bị anh dỗ lên xe.

Vừa ngồi lên ghế phó lái, cô liền nhớ lại tối qua này làm sao mà người lại bị ném vào chỗ này, cùng với... những lời cô nói khi ngồi ở đầy đều thành sự thật rồi :)

Cô nhìn đồng hồ, bây giờ còn rất sớm, mới 8 giờ 30 phút.

8 giờ 30 phút.

8 giờ 30 phút!!!!!!

Sao người này có thể mới 8 giờ 30 phút đã lôi cô ra ngoài!!!!!!

Có phải anh đã quên tối qua chính mình đã làm chuyện gì rồi không?

Sao có thể yên tâm thoải mái vậy chứ???

“Kiều tiên sinh.” Lương Hi xụ mặt, “Nếu lát nữa ngài không thể làm tôi hài lòng, tôi nhất định sẽ dọn ra khỏi nhà ngài nội trong hôm nay đấy.”

“Đã biết, thưa Lương tiểu thư.” Kiều Sâm thản nhiên cười, đánh tay lái về phía bên trái, quẹo vào vào một con đường đầy bóng râm.

Dù đã lâu không đến nhưng Lương Hi vẫn rất quen thuộc với con đường này.

Phần lớn cửa tiệm đều đã đóng cửa, biến thành những cửa hàng mới. Chỉ có quán karaoke trước kia bọn họ thường xuyên đến vẫn sừng sững không đổ.

“ONCE vẫn chưa đóng cửa à? Em cho là sau khi Vũ Vũ tốt nghiệp, nó nên công thành thân thoái (1) rồi chứ.” Lương Hi không nhịn được cảm thán.

(1) Nghỉ hưu và ở ẩn sau khi thành công.

“Đúng là tên đó mở quán này để chơi thôi, sau đó lại phát hiện việc làm ăn vẫn luôn rất tốt nên dứt khoát tiếp tục kinh doanh luôn.”

Sau khi trở thành “một nhân viên văn phòng mẫu mực” (2) lại trở về khuôn viên đại học, loại cảm giác này quả thật không còn quá giống lúc trước.

(2) Là một thuật ngữ xúc phạm tự giễu được sử dụng ở Nhật Bản để mô tả nhân viên văn phòng. Nó dùng để chỉ những nhân viên làm việc ngoan ngoãn trong công ty và bị công ty chèn ép như súc vật.

Mãi lúc sau cô mới chậm chạp nhận ra, hôm nay Kiều Sâm không mặc tây trang giày da như ngày thường, mà là một cái áo hoodie cùng với quần thể thao.

Đã qua nhiều năm như vậy mà cũng chẳng thấy anh già đi, trông không khác mấy cô cậu sinh viên đang vội vã lên lớp xung quanh là bao.

“Chắc cũng sắp tới giờ rồi.” Anh liếc nhìn đồng hồ, hỏi cô: “Có muốn nghe giảng không?”

Lương Hi cảm thấy hiếu kỳ với cái ý tưởng đột nhiên xuất hiện này của anh, nhưng cũng không hỏi gì, chỉ đi theo cánh tay bị anh kéo vào tòa nhà dạy học gần bọn họ nhất.

Phòng học là do anh tùy tiện chọn, hoàn toàn là tùy tiện leo lên một tầng lầu, thấy mệt thì trực tiếp tìm một phòng học nào đó đang có lớp vào ngồi.

Cả người cô như rơi vào trong sương mù, ở trong lớp nửa tiết mới phát hiện người đang giảng bài trên bục là một một người quen cũ... chính là giáo sư Ngô trước kia đã dạy cô.

Giáo sư Ngô đã hơn ba lăm tuổi, nhưng lúc dạy cô mới chỉ vừa tròn ba mươi chưa lâu.

Hồi đó Khương Như Vũ và Phó Ý vừa mới hẹn hò, Phó Ý kéo Kiều Sâm đến, cùng lên lớp với Khương Như Vũ.

Lúc đó, cô và Kiều Sâm vẫn còn trong giai đoạn mập mờ, hai người dĩ nhiên là ngồi chung một chỗ trong bầu không khí cực kỳ lúng túng; nhưng đôi bên cạnh lại không giống vậy, anh anh em em tới nỗi bị giáo sư Ngô chỉ đích danh đứng lên trả lời câu hỏi, còn bảo Phó Ý đừng tán tỉnh trong lớp.

Nhưng chuyện này cũng đã qua hơn năm năm rồi, dù trí nhớ của giáo sư Ngô có tốt đi chăng nữa chắc cũng sẽ không nhớ được. Huống chi, cô và Kiều Sâm cũng không phải nhân vật chính.

Cũng may, tiết học này đã như cô mong muốn, kết thúc không chút trắc trở nào.

Sau mấy năm rời trường, giờ trở về nghe giảng cô đã hoàn toàn không còn loại cảm giác không muốn lên lớp như trước nữa, ngược lại còn có thể tĩnh tâm nghe từng câu từng chữ giáo sư nói.

Sau khi tan lớp, Kiều Sâm đột nhiên dắt tay Lương Hi đi về phía bục giảng, thoải mái chào hỏi với giáo sư Ngô.

“Là hai đừa à.” Giáo sư Ngô đẩy đẩy gọng kính, “Tôi nhớ, lúc trước đám các em còn hai đứa nữa phải không? Cũng là một đôi tình nhân. Sao hôm nay không cùng nhau tới?”

“Hôm nay bọn họ có việc bận nên bảo em chào hỏi thầy một tiếng, nói là lần sau nhất định sẽ đến thăm thầy.” Kiều Sâm cười khiêm tốn.

“Sao anh lại thân giáo sư Ngô vậy?” Rời khỏi tòa nhà dạy học, Lương Hi nghi ngờ hỏi: “Em nhớ giáo sư Ngô đâu có dạy anh?”

Lúc lên đại học, bốn người bọn họ là sinh viên khóa trên khóa dưới cùng chung một chuyên ngành.

“Trước khi em tới, thấy ấy đã dạy anh một học kỳ, sau đó là thầy hướng dẫn làm luận văn tốt nghiệp của anh.”

“Ồ.” Lương Hi đã hiểu, gật đầu.

Lúc này đã gần trưa, Kiều Sâm dẫn cô đến nhà ăn.

Từ trước đến giờ, nhà ăn vẫn luôn rất nhiều người. Anh bảo Lương Hi tìm chỗ ngồi, sau đó tự mình đi xếp hàng.

Lương Hi chống cằm nhìn bóng dáng của anh bị những người đến sau từng chút từng chút che kín. Đám sinh viên xung quanh cứ líu ra líu rít, nam thì bàn luận về thể thao điện tử, nữ thì nói về chuyện minh tinh và đồ trang điểm. Tựa như cô đã thật sự trở về thời đại học, chính mình cũng là một sinh viên, buổi trưa mỗi ngày đều phải cùng bạn trai ăn cơm hẹn hò.

Lúc Kiều Sâm trở về, trong tay bưng hai cái khay, trong đó một phần là cơm sườn sốt đậu đen mà khi xưa cô thích nhất, phần còn lại cũng là món gà teriyaki ưa thích của cô.

Cô vẫn nhớ khi đó hai người rất hay đến nhà ăn, mỗi lần đều gọi hai phần như vậy.

Năm năm trôi qua, anh vẫn còn nhớ rõ sở thích của cô

Buổi chiều hai người không ở trường học, mà đến trung tâm thương mại gần đó xem phim.

Bộ phim này là bộ mới nhất, rất nổi tiếng ở nước ngoài, là một bộ phim hành động siêu anh hùng chuyển thể từ truyện tranh.

Lúc trước Lương Hi đã xem một lần, giờ xem lại vẫn khóc hết nước mắt như cũ, khóc đến nấc lên vẫn không quên phải ăn bỏng ngô.

Cơm tối giải quyết bên ngoài trường đại học, chỗ họ thường đến là một gia đình ban ngày bán bún, tối đến lại bán đồ nướng.

Bà chủ nhận ra bọn họ, thấy bọn họ trở lại thì tặng thêm rất nhiều thịt viên.

“Cô nhớ được rất nhiều đôi tình nhân, nhưng chỉ có hai đứa là mỗi lần tới đây đều cười rất vui vẻ.” Bà chủ cầm xẻng, vừa xào vừa cùng Lương Hi nhớ lại: “Cô còn nhớ cháu có một người bạn. Lễ Giáng sinh hôm đó đã tạt nguyên ly trà nóng vào mặt người ta.”

“Cậu ấy ạ.” Lương Hi khẽ cười một tiếng, “Cậu ấy đã sinh con luôn rồi cô.”

Đây đều là chút chuyện xưa thời thanh xuân, vốn tưởng chúng đã sớm bị chôn sâu trong hồi ức, không nghĩ tới khi nhắc lại vẫn có thể như hiện ra rõ như ban ngày trước mắt, giống như chuyện chỉ mới xảy ra ngày hôm qua vậy.

Ăn cơm tối xong, hai người lại quay trở về Lâm Đại.

Gió đêm trong ngày đông có thể nói là như gió yêu vậy, rét thấu xương, lạnh đến nỗi cô phải ôm cánh tay Kiều Sâm, nhét bàn tay mình vào túi áo anh sưởi ấm.

Bên trong Lâm Đại đang diễn ra một buổi tiệc tối, hình như là cuộc thi Thập đại ca sĩ. Lúc bọn họ tới đúng lúc đến phần tương tác với khán giả, có một vị khán giả được gọi tên lên sân khấu hát.

“Cảm ơn chị gái nhỏ này. Tiếp theo, chúng ta sẽ mời một anh đẹp trai lên đây có được hay không?” Trên sân khấu, MC nhiệt huyết dâng trào, không khí dưới đài cũng đang sôi sục.

Ánh đèn lượn vòng quanh quần chúng bên dưới. Ánh mắt MC tới lui trong đám người mấy vòng, cuối cùng…

Vững vàng dừng trên người Kiều Sâm.

“Chúng ta hãy vỗ tay hoan nghênh anh đẹp trai áo đen, ngồi ở hàng thứ ba bên phải lên sân khấu nào!”

Lương Hi không nghĩ tới, về trường cũ còn có thể gặp được tình huống như vậy. Lúc này cô nhướng mày, lui về phía sau một bước, ý bảo anh đừng làm mất hứng, mau lên sân khấu đi.

Kiều Sâm nhún vai, thoải mái bước lên sân khấu.

MC bảo anh hãy hát mấy câu cho một trong những người bạn hoặc người thân của mình nghe.

Kiều Sâm cầm micro, suy nghĩ mấy giây, lát sau, ánh mắt anh thẳng tắp nhìn về phía Lương Hi.



Cùng em tìm ra đáp án từ cảm nhận sống suốt dọc đường

Cùng em biến nỗi cô đơn một mình thành dũng cảm

Lần lượt mất đi rồi lặp lại

Anh không rời đi

Bầu bạn chính là lời tỏ tình lâu dài nhất

Cùng em ôm ấp những nhớ mong chua xót thành ấm áp

Cùng em lấy những băn khoăn viết thành tình tiết của đôi ta

Tương lai dù dài đằng đẵng, đằng đẵng

Anh vẫn mong chờ được bầu bạn cùng em

Mãi cho đến khi câu chuyện này kết thúc.



Giọng hát dịu dàng của anh cùng với gió đêm từ từ rót vào tai cô.

Thân thể đang run lẩy bẩy của Lương Hi phút chốc bình tĩnh lại.

“Mình phát hiện, lúc hát ánh mắt anh trai này cứ nhìn chằm chằm vào một chỗ.” MC trên sân khấu hết sức thức thời, “Xin hỏi người bạn muốn hát vì cô ấy cũng đang ở đây sao?”

“Ừm.” Kiều Sâm gật đầu.

Chuyện kế tiếp thì không cần đoán cũng biết.

“Người đó là ai vậy?”

Trong khoảnh khắc đó, dường như vạn vật trong trời đất đều dừng lại, tiếng nói chuyện ồn ào xung quanh cũng biến mất tăm.

Cô thấy người đàn ông trên sân khấu cong cong khóe môi, rồi lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ, mở ra.

Sau đó anh cầm micro, giọng nói dịu dàng lưu luyến.

“Hôm nay anh vốn có một kế hoạch khác.”

“Nhưng hình như bây giờ chính là thời điểm tốt nhất rồi.”

“Bài hát này là hát tặng cho bạn gái, ý là, hy vọng người có thể cùng em vượt qua tháng năm dài đằng đẵng, sẽ là anh.”

“Không biết em có bằng lòng cho anh một cơ hội không?”

Anh không mặc âu phục giày da.

Anh không có hoa hồng.

Cùng không ở nhà hàng kiểu Tây lãng mạn, quỳ một gối.

Anh cầm chiếc nhẫn bước xuống sân khấu.

Trong cái nhìn chăm chú của đám đông, từng bước từng bước hướng về phía cô.

Đêm nay ánh trăng sáng đến lạ thường, những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, ngay cả bầu không khí cũng mang theo mấy phần kiều diễm.

Mặc cho anh đeo nhẫn vào tay, cô nghe mình nghẹn ngào nói, có thể lấy được em, anh thật may mắn.

“Đúng vậy.” Anh nở nụ cười tỏa nắng lại dịu dàng, giống hệt như lần đầu tiên gặp cô vậy.

“Anh may mắn biết bao.”

Những điều tốt đẹp của cô thuở thiếu thời.

Những khát vọng cô mà chỉ chỉ nhìn chứ không thể chạm tới.

Những mong chờ của cô đối với tương lai.

Cùng với tất cả những ảo tưởng của cô đối với cuộc sống.

Vào thời khắc này, toàn bộ đều hóa thành một.

Từ giờ phút trở đi, đều chỉ thuộc về riêng cô.

Cô cũng vậy, thật sự may mắn xiết bao.

Tác giả có lời muốn nói: Lời bài hát được trích từ “Cùng em trải qua năm tháng dài đằng đẵng” của Trần Dịch Tấn.

(Umeshu: Bài hát này rất hay nha, mọi người có thể đọc nghe thử.)

Hoàn chính văn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.