Không dây dưa với tôi lâu, lúc chạng vạng tối, Hà Truân liền đi tham gia hội của bọn trùmbuôn lậu ma túy mỗi năm tổ chức một lần.
Đúng thời gian đã hẹn, bác sĩ con vịt tới gặp tôi.
Cách ra ngoài vô cùng đơn giản – đánh ngất một tên thủ vệ, thay quần áo
của anh ta, tôi cúi thấp đầu xuống đi ra ngoài cùng với bác sĩ con vịt.
Rời khỏi nơi đóng quân của quân đội Hà Truân tầm một km, có thể nhìn thấyngay một chiếc xe quân đội đỗ ở ven đường mà bác sĩ con vịt đã chuẩn bịsẵn từ trước.
Ngay cả xe quân dụng mà cũng lấy được thì quả thật bác sĩ con vịt là một nhân tài hiếm có.
Hắn là tài xế, ta là hành khách, theo xe phát động, quay đầu lại nhìn càngcách càng xa nơi đóng quân, ta một khỏa hắc tiêu tiêu lòng của bắt đầunhảy lên nhảy giường.
Anh ta là tài xế, tôi là khách, xe chạy,quay đầu lại nhìn, thấy càng ngày càng cách xa nơi đóng quân của quânđội Hà Truân , trái tim tôi bắt đầu đập dồn dập, hồi hộp, phấn khích…
Cuối cùng thì tôi cũng sắp thoát ra ngoài rồi! ! !
“Không bỏ được hả?” Thấy tôi quay đầu lại nhìn, bác sĩ con vịt cười cười hỏi.
Hơn nữa, nụ cười đó lại hết sức đáng ghét, đáng ăn đòn!
Không bỏ được Hà Truân sao? Tôi vội vàng lắc đầu.
Khẩu vị của Hà Bất Hoan tôi đây cũng không quá nặng.
“Nói thật, tôi không phải nhớ tới cô cùng với anh ta ….” Đừng nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-thit-khong-vui/1899150/quyen-2-chuong-62-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.