Tôi cảm thấy việc mình đã gây ra không có gì to tát cả, nhưng Hà Truân lại không nghĩ như vậy.
Cũng dễ hiểu thôi, hoa anh túc này chính là công cụ hái ra tiền của HàTruân, làm sao anh ta có thể để cho tôi phá hoại một cách dễ dàng cơchứ?
Đợi cho đến ngày quả bom khí của tôi tan biến hoàn toàn, Hà Truân mới trở lại phòng của anh ta.
Lúc đó, tôi đang say sưa ca hát trên ban công, không biết súng của “đứa béxui xẻo” nào bị bóp cò, bắn thẳng về phía mặt của tôi.
Tôi nhanhnhẹn, cúi thấp người xuống, mặc dù viên đạn này “không có mắt” nhưngtheo tôi, viên đạn này đã “thay trời hành đạo”, cứ như vậy lao thẳng tới Hà Truân – người đang đứng phía sau tôi.
Nói thì chậm nhưng xảyra thì thật là nhanh, viên đạn nhanh như tia chớp bắn thẳng vào lồngngực của Hà Truân, máu phun ra xung quanh. Anh ta không dám tin mà nhìnvào lồng ngực của chính mình, cơ thể lung lay mấy lần, rồi ngã rầm mộtcái xuống đất. Một ông trùm buôn lậu ma túy lại bỏ mạng một cách lãngxẹt như vậy đấy!
Dĩ nhiên, nếu như chuyện thật sự xảy ra như vậy thì sau này cũng không có những chuyện ngoài ý muốn khác.
Sự thật là: nếu như tôi có thể tránh thoát viên đạn kia thì Hà Truân cũng có thể tránh thoát.
Viên đạn kia bắn vào phần đầu giường được kê sát tường, kết quả là mãi mãi tạo ra một cái lỗ trên mặt bức tường.
Tất nhiên, số mạng của chủ nhân viên đạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-thit-khong-vui/1899138/quyen-2-chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.