Tường Lâm có trở về một vài lần, ông vẫn thường lén lút nhìn Tú Yên từ xa. Nhưng người con gái vui vẻ năm nào không còn nữa, thay vào đó là một người phụ nữ xanh xao với thần sắc mệt mỏi. Ông tự nhủ liệu rằng có phải hôn nhân của cô không thuận lợi hay không... Nhưng chuyện đó thì ông có quyền gì can dự cơ chứ! Lần duy nhất ông trở về hẹn gặp cô là khi cô đã mang thai được hai tuần. Trên khuôn mặt thường ảm đạm đã có chút hồng hào và vui vẻ hơn. Những lá thư cô viết cho ông, ông đều giữ nhưng không hồi đáp lại, những lúc nhớ cô thì thường sẽ lôi chúng ra xem...
Hai người ngồi ở quán cafe, cô nói rằng cô sắp làm mẹ rồi, có cảm giác giờ cô còn già hơn ông nữa. Dù mệt mỏi nhưng cô vẫn không quên trêu chọc ông về chuyện không hề hồi âm thư cho cô, làm cô tưởng rằng ông đã quy ẩn giang hồ với mỹ nữ nào rồi. Ông hỏi cô có phải người đàn ông kia dám bắt nạt cô không... Cô chỉ mỉm cười nhạt nhẽo, cúi thấp đầu. Ông tự hỏi, cô gái kiêu hãnh năm nào đâu rồi, cô gái với nụ cười trong veo mà ông luôn trân trọng... Cô nói rằng, dù người đàn ông ấy có thế nào, thì cô vẫn còn đứa bé này, dù người đó không yêu cô, cô vẫn mong người ấy không bị thương tổn, nói rằng ông có thể coi như vì cô mà không nói chuyện của hắn cho ai hay không. Tường Lâm nắm chặt tay, tại sao cô lại phải bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-thich-meo-thich-phi-cong/2230488/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.