Chương trước
Chương sau
Một khoảng lặng không ai nói gì cả...

- ...- Bạch Linh bị đơ ra đó không biết nói gì, chỉ muốn cố gắng nghe được tiếng thở của cậu ấy.

- Tôi...

- Tôi...

Không hiểu sao giống như trong phim, đến đoạn này thì cả hai đều cùng lên tiếng. Sau đó thì lại cùng im lặng. Bạch Linh rất muốn nói là “tôi nhớ anh” nhưng câu từ cứ nghẹn lại ở dưới họng, không thể nào mà thốt ra ngoài. Nhưng Bạch Linh thực sự muốn nghe giọng của Hải Đăng đến phát điên được.

- Bạch Linh.- Hải Đăng mở lời trước.

- Ừm...ừm...- Bạch Linh ngơ ngác đáp lại. Sau bao nhiêu ngày như thế, nghe cậu ấy gọi tên làm trái tim có chút nảy số.

- Tôi...

- ... Ừm?- Bạch Linh học theo Hải Đăng đáp lại.

Hải Đăng đang định nói gì đó thì bên kia đầu dây có tiếng gọi. Bạch Linh đại khái nghe rằng vào thử vest... Sau đó thì là tiếng Hải Đăng tắt máy. Một mớ bòng bong lại hiện lên trong đầu Bạch Linh... Đây là cái gì vậy?? Sao lại thử vest? Đây là đang chuẩn bị cho lễ đính hôn? Vậy tức là cậu ấy thực sự sẽ đính hôn... không đúng, vậy tại sao cậu ấy vẫn điện thoại cho mình... Rốt cuộc chuyện này là sao...

Bạch Linh thực sự thấy máu nóng trong người đều dồn hết lên. Có thứ gì đó kìm nén ở ngực như muốn bùng nổ. Bạch Linh không muốn đoán già đoán non nữa... Bạch Linh nhấc máy lên rồi điện cho ai đó.

- Anh Hoàng, em biết là hơi khó, nhưng anh có thể tra cho em địa chỉ nhà Hải Đăng trong học bạ không ạ?- Bạch Linh thực sự không muốn gây phiền hà cho Khải Hoàng, nhưng thực sự Bạch Linh chỉ còn biết nhờ cậy cậu ấy.

- Hmm... để anh xem xem.- Khải Hoàng nói.

- Vâng, em cảm ơn anh. Em thực sự cần lắm...

- Anh biết rồi, anh sẽ cố gắng hết khả năng giúp em...- Khải Hoàng vừa nhăn mày nhưng nghe Bạch Linh nói vậy lại không tự chủ được mà giãn lông mày, thực sự với Bạch Linh, Khải Hoàng không thể ngó lơ được.

- Vậy...vậy em cảm ơn.- Bạch Linh hơi cắn môi để có thể giữ bình tĩnh cho mình.

Chẳng lâu sau thì Khải Hoàng điện lại cho Bạch Linh, nói cho Bạch Linh về địa chỉ là ông ngoại Hải Đăng cũng như là nhà bố của Hải Đăng nữa. Bạch Linh chỉ kịp cám ơn hai tiếng, sau đó sửa soạn đồ rồi đi đến đó.

Lý trí chẳng còn rõ ràng nữa, nhưng trái tim Bạch Linh mách bảo, bản thân không thể tiếp tục ngồi nhìn như vậy nữa. Ít nhất thì bản thân cũng phải mạnh mẽ đứng ra một lần. Dù cho câu trả lời của cậu ấy là gì thì ít nhất nó sẽ không khiến trái tim mình hối tiếc.

Bạch Linh đến nhà của ông ngoại Hải Đăng trước. Khu này cũng quá sang chảnh rồi đi. Bạch Linh hoa mắt chóng mặt với mấy khu biệt thự rộng cả nghìn mét vuông thế này. Rồi một ngôi nhà theo hơi hướng nhật bản một chút hiện lên trước mặt Bạch Linh. Riêng cái cổng vào thôi đã nguy nga không khác gì mấy cái lâu đài vậy. Bạch Linh ngơ ngác đứng ở ngoài, chân có chút chần chừ. Mọi dũng khí của Bạch Linh hình như đều đã tan theo không khí từ lúc nào chả hay...

Bạch Linh hơi lùi lùi về sau. Chân bước hụt một cái đụng trúng một người đằng sau. Bạch Linh giật bắn mình vội quay người lại.

Người Bạch Linh vừa đụng trúng là một ông lão nhìn có vẻ đã ngoài 60. Bạch Linh vội gập người lại xin lỗi một cách bối rối.

Ông lão này tuy đã già, tóc cũng gần bạc hết nhưng vẫn có khí chất ngời ngời, có thể đoán được lúc còn trẻ đẹp trai hào hoa thế nào. Thế nhưng ông ấy chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản, tay chống một cây gậy, cổ quàng một cái khăn đời cũ, đeo quả kính râm to tổ bố, chân đi đôi tông lào có vẻ đã sờn chút ít. Đây cũng không biết là xì tai gì nữa. Thực sự nhìn khá tấu hài so với khí chất kia.

- Ông à, cho cháu xin lỗi, cháu đi hơi vội...- Bạch Linh vội lên tiếng.

- Không sao không sao...- Ông già này xua xua tay vẻ tưng tửng, miệng còn cười cười.- Cháu là ai, hình như không phải người khu này, sao lại ở đây.

- Cháu...cháu...- Bạch Linh hơi vân vê hai bên mép áo.- Dạ để tìm bạn ạ.

- Bạn? Ai mà lại để một cô nhóc như cháu phải chạy đi tìm thế này?- Ông già ấy nhìn Bạch Linh cười cười, nhưng vì mắt vẫn đeo quả kính dâm nhìn mặt trời mà không chói loá nên nhìn tấu hài vô cùng.

- Dạ...- Bạch Linh ngập ngừng.

- Bạn trai đúng không? Khà khà... nhớ rằng hồi trẻ ta cũng mãnh liệt lắm. Thời đại này con gái chủ động một chút cũng không tính là quái dị. Khà khà...

Bạch Linh nhìn ông già trước mặt hơi nghi ngờ, ông mới là người quái dị thì có, sau đó định chào rồi rời đi. Dứt suy nghĩ Bạch Linh liền thực hiện, sau đó bước đi định thăm dò xem. Sau đó nghĩ gì lại đứng lại, đưa ô và một ít đồ ăn vặt trong cặp của mình cho ông lão. Sau đó còn lấy bút của mình ghi số cho ông lão.

- Ông à, ông biết đường về nhà không? Hiện tại cháu hơi bận, nếu như ông gặp rắc rối thì nhờ người nào đó ở gần giúp đỡ hoặc điện vào số này cho cháu.- Bạch Linh nói.

Ông già nhìn Bạch Linh, hình như có chút hiểu lầm gì đó, cô nhóc này thật ngáo ngơ ghê. Sau đó vẫn để yên muốn xem xem cô nhóc này định làm gì. Bạch Linh nhìn ông lão không có phản ứng gì thì nghĩ rằng có lẽ ông lão này bị lạc, đầu óc có lẽ già rồi nên hơi lập dị. Sau đó liền đứng ngó nghiêng, nhảy lên muốn nhìn vào trong, làm đủ trò con bò để tiếp cận một chút với bên trong. Ông lão đứng một bên ngáp dài mỉm cười như đang xem một vở tấu hài mấy trò con bò của Bạch Linh....

Các độc giả thân mến, nếu thấy hay thì Like và Vote ủng hộ mình có thêm động lực nha. Yêu cả nhà!!! ♥️ sorry cả nhà vì phải đợi hơi lâu nha:’<
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.