Giường rồng của hoàng đếbệ hạ rộng rãi thoải mái, có thể đủ cho bốn năm người cùng ngủ.
Phượng Triêu Văn lại là người bắt bẻ cực độ, mặc dù hắn ở trên phương diện ănuống có thể tuỳ tiện, do thói quen từ kiếp sống quân lữ nhiều năm lưu lại. Mộtthái tử có thể cam khổ cùng các tướng sĩ dễ làm cho bọn thuộc hạ cam tâm tìnhnguyện tận trung hơn so với một thái tử cao cao tại thượng.
Nhưng hắn có một tật xấu, về phương diện chăn màn gối nệm lại có yêu cầu rấtcao, nệm nhất định phải dày mềm mại, chăn nhất định phải nhẹ giữ ấm, có thể ngủtrưa ở trên long sàng của hắn, ngủ đến nước miếng giàn giụa, quả thực là phúckhí của ta.
Chỉ là, đang lúc mộng đẹp say sưa bị hoàng đế bệ hạ chọc chọc gò má khi dễ màtỉnh, cũng không phải là trải nghiệm tuyệt vời gì.
Ta chưa tỉnh ngủ, món ngon trong mộng đều chưa ăn vào trong miệng, lúc này chỉcảm thấy tên đã quấy rầy giấc ngủ ta quả thực đáng giận, ngược lại đã quên sựthực đáng sợ - khả năng là hoàng đế bệ hạ, một cái tát vung mạnh qua, hung hănghù dọa:
“Tiểu Hoàng, náo loạn sẽ không cho ăn cơm tối!”
Kỳ thật hắn cũng là hoàng đế, bất quá là hoàng đế vong quốc mà thôi, cho nên tadám lẽ thẳng khí hùng vỗ tay.
Xem, tính khí sợ mạnh hiếp yếu trời sinh của ta không phải là rất nghiêm trọngchứ?!
Thanh âm không trông đợi vang lên bên tai: “An Dật, ngươi nói không cho ai ăncơm tối?”
Ta tỉnh táo hoàn toàn, mở to mắt liền nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-thi-tam-chem/52049/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.