Buổi chiều này ta cũngkhông bị Phượng Triêu Văn hạ lệnh lôi ra chém.
Càng thêm quỷ dị chính là, cơm tối cũng là hai người cùng ăn.
Thái giám mang lên hai đĩa món ăn mặn, thấy hai đĩa thức ăn, ta sững sờ nhìn“ngự thiện” này, sửng sốt không dám hạ đũa.
... Đối với một tù phạm đợi chém ba năm cực ít thấy thịt, ăn một bữa nhịn mộtbữa mà nói, hai đĩa thịt này... Kỳ thật là có hơi ít...
Phượng Triêu Văn cầm chiếc đũa bạc chỉ vào bàn ăn tinh xảo: “Ăn đi, sao khôngăn!”
Ừ, kỳ thật một người sắp chết như ta, cái loại khách khí gì đó hoàn toàn có thểcoi không ra gì!
Ta vung đũa, trái phải cùng gắp, không đợi Phượng Triêu Văn nhai kỹ nuốt chậmăn nửa chén cơm, hai đĩa thịt trên bàn đã vào bụng ta hết.
Thái giám Điền Bỉnh Thanh đứng hầu sau lưng hắn trễ mép, ánh mắt nghiêm khắcbắn đến hận không thể lăng trì xử tử ta, đại ý đang biểu đạt oán niệm mãnh liệtta “to gan lớn mật” cũng dám làm cho hoàng đế bệ hạ ăn cơm không, ngay cả miếngthịt vụn cũng không chịu để lại...
Nhưng ta mới ăn ngang bụng, ba năm qua trong bụng thiếu thốn, những vụn thịtnày cũng không thể bù lại phần nào, liên tiếp nhìn quanh chén đĩa không.
Phượng Triêu Văn để đũa xuống, khóe môi hơi cong, hiển nhiên tâm tình khôngtồi: “Là chưa ăn no? Còn muốn ăn nữa?”
Ta thấy giọng hắn cũng không giống như vờ vịt, lại cảm thấy Cửu ngũ chí tôn[[13]] như hắn mà ăn ít món như vậy thật quá keo kiệt, nhưngta là một người sắp chết, chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-thi-tam-chem/52047/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.